Vừa đổ mưa, Tư Mã Chiêu đã lập tức đưa nàng lên xe ngựa.Phía sau là mưa to xối xả, tiếng chém giết vẫn chưa dứt. Trước khi lên xe, Hạ Hầu Nghiên cuối cùng vẫn không nhịn được, khựng bước ngoảnh đầu nhìn lại — nhưng trong màn mưa dày đặc ấy, còn phân biệt được ai với ai?“A Khiên… một mình cậu ấy có ổn không?”Nghe vậy, bước chân Tư Mã Chiêu hơi khựng lại: “A Nghiên nói A Khiên, ý là Văn Ưng?”“Ừm.” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương