A Khiên đã trốn thoát khỏi phủ Thứ sử, sau đó mấy ngày liền chẳng còn tin tức gì nữa. Đống thi thể và tứ chi vương vãi trong sân đêm đó được người ta dọn sạch ngay trong đêm, hết thùng nước này đến thùng nước khác được đổ ra rửa sân nhiều lần, thế nhưng mùi máu tanh vẫn lởn vởn chẳng tan suốt mấy ngày.Ngửi mùi ấy, ba chủ tớ Hạ Hầu Nghiên đều chẳng thiết ăn uống, ngủ cũng chẳng yên.Đôi khi Hạ Hầu Nghiên cũng tự hỏi, liệu đêm ấy mình có nên lý trí hơn, mềm mỏng với Tư Mã Chiêu để hắn đưa mình cùng Tích Duyệt, Nghênh Đễ rời khỏi thành, ba người cũng đỡ phải ngày đêm sống trong sợ hãi thế này.Nàng chẳng rõ giờ A Khiên ra sao. Chính mắt nàng đã thấy hắn dũng mãnh vô song, một mình thoát khỏi thành tuyệt đối không thành vấn đề, chỉ không biết ra rồi hắn sẽ đi đâu. Hắn ôm hận với Gia Cát Đản, nhất định sẽ không rời Thọ Xuân quá xa, mà bên ngoài thành giờ toàn là trại quân Ngụy…Sau đó, nghe nói Gia Cát Đản đã mấy lần phái người phá vây ra ngoài, nhưng đều thất bại trở về. Quân Ngụy vẫn vững như núi, rõ ràng là muốn vây Thọ Xuân đến khi đạn hết lương cạn. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương