“Ý này là sao?”Hạ Hầu Nghiên dán mắt nhìn người đàn ông đang đứng cạnh bình phong. Đôi mày đôi mắt kia trông có phần quen thuộc — nếu che nửa dưới khuôn mặt, chỉ nhìn phần trên, nàng cứ cảm giác đã gặp ở đâu đó.Người đàn ông chầm chậm bước ra, thân mình hơi nghiêng sang một bên, lúc này Hạ Hầu Nghiên mới phát hiện chân phải của hắn bị tật, đi khập khiễng.A Khiên thì có vẻ rất kính trọng người này, vội kéo ghế cho ngồi:“Quân sư Thịnh, mời ngồi.”“Thất lễ, quên chưa tự giới thiệu. Ta là quân sư của trại chủ Nghiêm đại ca, họ Thịnh.” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương