Hạ Hầu Nghiên hít sâu một hơi, thu lại ánh lệ nơi khóe mắt, nhìn vị thiếu niên thiên tử trước mặt mà trong lòng bất giác sinh ra mấy phần gần gũi.

Phụ thân của hắn, mẫu thân của nàng — rốt cuộc cũng chỉ là vật hy sinh của lợi ích gia tộc, mà ngay cả bản thân bọn họ, cũng bị số mệnh vô thường đẩy dồn đến bước này.

Ngoài cửa sổ chấn song, đêm đen đã phủ khắp.

“Bệ hạ, trời đã về khuya, thần nữ xin cáo lui.”

“Không, Hạ Hầu tỷ tỷ, đừng đi. Vài ngày này, tỷ hãy ở lại trong cung, dọn về cung Vĩnh Ninh của Thái hậu, được không? Mỗi lần trẫm hạ triều xong, cũng tiện tìm tỷ nói chuyện.”