Sáng sớm hôm sau, lúc Hạ Hầu Nghiên thức dậy chải đầu trang điểm, đã có gia nhân bưng mấy hũ sáp thơm chờ sẵn ngoài cửa. Cao Nghênh Đễ nhận lấy, bày từng hũ lên bàn, rồi mở nắp ra để nàng ngửi mà chọn.Hũ xanh lục, hương thanh khiết như lối mòn trong rừng; hũ xanh biếc, mùi thoảng nhẹ như mây trắng giữa không trung; hũ tím, tĩnh lặng an yên tựa ánh trăng khuya. Nhưng không ngoại lệ, đều là những mùi hương nhàn nhạt, phảng phất dài lâu.Tích Duyệt vừa khéo tay vấn tóc cho Hạ Hầu Nghiên, vừa tán thưởng:“Khó cho Tướng quân đã dụng tâm như vậy. Những hương này tuy mỗi thứ một vẻ, nhưng đều là mùi nhạt mà tiểu thư ưa thích.”Cao Nghênh Đễ cúi người, ghé mắt nhìn đám hũ sáp:“Những hũ lưu ly này thật đẹp, ánh lên muôn sắc, trong suốt long lanh, so với ngọc còn hơn một bậc.”Tích Duyệt đùa:“Nghênh Đễ càng ngày càng giỏi rồi, theo tiểu thư học chữ mới mấy ngày, nay đã nói bốn chữ trôi chảy, ta xem, chẳng bao lâu nữa có khi nói đâu ra đấy.” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương