“A Nghiên, cảnh trên đó thế nào?”Dưới gốc ngô đồng cổ thụ, Tư Mã Chiêu chống gậy đứng, ngẩng đầu nhìn về căn gác gỗ ẩn hiện giữa tán lá rậm rạp. Ánh sáng buổi chiều vẫn còn gay gắt, hắn hơi nheo mắt, ánh nhìn như dán chặt vào bóng áo xanh kia.Hạ Hầu Nghiên thu lại ánh mắt phóng về nơi xa, từ trong gác gỗ thò nửa người ra, giơ tay vẫy mạnh với hắn.“Tử Thượng ca ca, từ đây có thể nhìn thấy Kiến Xuân môn, Hàn Tuyền, còn có cả Đại Hùng Bảo Điện ở Bạch Mã Tự nữa! Quả là lên cao nhìn xa, thu vào tầm mắt ngàn dặm.”Khóe môi Tư Mã Chiêu hơi cong lên: “A Nghiên cẩn thận bám chắc vào, kẻo chân trượt. Thích thì cứ ở trên đó lâu một chút.” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương