“Nghe nói trong biệt viện của nhị đệ có một cây ngô đồng đã hơn trăm tuổi, muội có thể dẫn ta qua xem một chút không?”“Cái này…” Hạ Hầu Nghiên hơi bối rối, “muội chỉ mới ở đây một đêm, vẫn chưa biết rõ chuyện này.”Nàng vừa nói, ánh mắt đã đảo qua viện, chợt dừng lại nơi một gốc cổ thụ cao lớn trong góc sân, liền đưa tay chỉ, giọng hơi phấn khích:“Tỷ nói có phải… là cây kia không?”Từ khi tới đây hôm qua, phần lớn thời gian nàng đều ở trong phòng trông nom Tư Mã Chiêu, nào còn tâm trí đâu mà để ý phong cảnh viện này. Giờ nghe Dương Huy Du nhắc đến gốc ngô đồng trăm tuổi, trong lòng cũng khơi dậy chút tò mò.Dương Huy Du nhìn theo tay nàng, quả nhiên thấy một gốc cây cao lớn, thân to rêu phủ, tán lá sum sê như ô lọng vươn thẳng lên mây. Ngoài nó ra, còn có cây nào khác nữa?Hai người nắm tay nhau, bước qua hành lang quanh co, men theo lối mòn giữa vườn, rồi đứng trước gốc ngô đồng nằm ở góc tây bắc sân viện. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương