“A Nghiên, tỉnh dậy nào.”Giọng nói quen thuộc như vọng lên từ chân trời xa tít, ban đầu mơ hồ, sau dần rõ ràng, mang theo sức mạnh lay động.Hạ Hầu Nghiên chậm rãi mở mắt, trước mắt nàng là một gương mặt hơi nhòe.Nàng chớp mắt mấy cái, cuối cùng cũng nhìn rõ — không phải Tư Mã Chiêu thì còn ai vào đây?Thì ra đêm qua, vì lo cho vết thương của Tư Mã Chiêu, nàng cứ nhất quyết ngồi bên mép giường trông chừng. Đợi hắn ngủ rồi, nàng lại bắt chước dáng mẹ khi xưa chăm sóc mình, cứ chốc chốc lại đưa tay lên trán hắn, sờ thử nhiệt độ. Lặp lại nhiều lần, thấy hắn không phát sốt, nàng mới hơi yên lòng, rồi buồn ngủ ập đến, không hay biết mình gục xuống giường ngủ thiếp đi. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương