Nâng đỡ Tư Mã Chiêu lên xe ngựa, trước khi buông rèm xuống, Hạ Hầu Nghiên quay đầu nhìn lại — đám binh sĩ đang dập lửa, duy chỉ có đống lửa trên bãi đất trống trong rừng là càng cháy càng cao.Từng tốp binh lính lặng lẽ kéo lê xác chết vứt vào đống lửa ấy, Hạ Hầu Nghiên thu ánh mắt về, nhẹ tay đỡ Tư Mã Chiêu ngồi xuống.Không cần nhìn, nàng cũng hiểu đó là gì. Xác chết để lâu sẽ dễ thối rữa, sinh dịch bệnh, lúc này chỉ có thể mượn ngọn lửa này thiêu rụi lũ tử sĩ dưới trướng Vương Minh Sơn, tuyệt không để lại hậu hoạn.Một tiếng “hự” rít qua kẽ răng bên cạnh kéo nàng về thực tại, Hạ Hầu Nghiên lập tức cúi người xem vết thương nơi đùi Tư Mã Chiêu. Vết thương vẫn rỉ máu, lớp máu đầu tiên chảy ra đã đông cứng thành mảng đen, song máu tươi vẫn chồng lên, lan thêm mãi, nhuộm ướt gần hết ống quần. Đáng sợ hơn cả là vạt vải quanh vết thương đã dính chặt với mảng thịt lật ra, lởm chởm chẳng khác nào miệng thú đang ngoác cắn.Nước mắt nàng lại không kìm được mà lăn dài: “Ca ca, trong quân có ngự y không? Mau rút dao ra băng bó cầm máu trước đi, muội sợ huynh mất máu nhiều quá, không cầm cự được…” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương