Bóng đêm dần đặc, trăng sáng cũng dần trôi, chẳng mấy chốc, vệt sáng trắng soi dưới đất đã biến mất tăm, gian phòng rơi vào một mảnh tối tăm, chỉ còn ngọn đèn dầu trên bàn le lói, ngọn lửa nhỏ bằng hạt đậu, gắng gượng chiếu rọi bốn bề.

“Trời đã không còn sớm, nghỉ đi thôi.”

Hạ Hầu Nghiên hừ khẽ một tiếng, “Đã bị xiềng xích thế này, làm sao ngủ nổi?”

“Nếu thật không chợp mắt được, thì nằm xuống nghỉ tạm vậy.”

Hạ Hầu Nghiên vẫn tựa lưng vào bức tường đất, hai tay ôm gối, “Còn ngươi?”