Ba nén hương được cắm ngay ngắn vào lư hương, khói hương lượn lờ từ chóp đầu, quẩn quanh bay lên mái điện cao vút.

Hạ Hầu Nghiên khẽ khép mắt, hai tay chắp trước ngực rồi nâng cao lên chạm trán, hai gối quỳ xuống đệm bồ đoàn, sau đó lại đứng dậy, lặp lại ba lần như thế mới coi là trọn lễ bái.

Đây là lần đầu tiên nàng đến Bạch Mã tự kể từ khi mẫu thân qua đời. Nàng đã xin cao tăng trong chùa lập một bài vị vãng sinh cho mẫu thân, lại nhờ chư tăng làm pháp sự cầu siêu cho những người đã khuất ở Bắc Mang Sơn.

Theo lệ chùa, làm pháp sự phải ghi rõ tên tuổi, sinh thần của người đã mất, nhưng lần này, theo lời dặn của Hạ Hầu Nghiên, trên bài vị chỉ viết bốn chữ “Cố hữu chi linh”.

Bởi xưa nay, bất kể triều đại nào, người phạm tội mưu nghịch tội ác tày trời đều không thể được lập bài vị. Hạ Hầu Nghiên cũng chẳng muốn trái lẽ thường, chỉ là nghĩ đến trong số những người bị tru di vì vụ án của Tào Sảng, vẫn còn kẻ vô tội, không khỏi than tiếc xót thương, muốn dâng một nén hương, làm một trường siêu độ.