Vài ngày sau, Hạ Hầu Nghiên tìm được một cơ hội, đem chuyện vụ ám sát thực ra là do Hoàn Phạm bày mưu kể lại cho Tư Mã Chiêu nghe. Tư Mã Chiêu chỉ khẽ gật đầu, trên mặt không lộ vẻ kinh ngạc nào, khiến Hạ Hầu Nghiên không khỏi có chút hụt hẫng.

“Thì ra Tử Thượng ca ca sớm đã đoán ra, ta cứ ngỡ mình nắm được tin mới, còn đặc biệt chạy vội tới nói với huynh.”

“Không, trước khi A Nghiên nói với ta, ta cũng chỉ mơ hồ đoán mà thôi. Ba huynh đệ Tào Sảng tính tình bộc trực, khó lòng nghĩ ra chuyện giả mạo tàn quân Mạnh Đạt rồi còn làm giả thư tín như thế, tất nhiên phải là cao nhân bày mưu.”

“Huynh nói thật giữ thể diện, chỉ bảo họ bộc trực. Hoàn Phạm thì mắng họ là lũ lợn ngu trâu dốt kìa.”

Tư Mã Chiêu không nhịn được bật cười: “Đại Tư Nông tuy mắng vậy, nhưng cũng vì giận mà thôi. Chung quy vẫn là thay họ lo toan tính toán. Có điều, chuyện cơ mật như thế, A Nghiên làm sao biết được?”