Những dải vải lụa trắng treo đầy các cột xà trong linh đường.Suốt ba ngày ba đêm, bạn bè thân thích, đồng liêu của cha anh cùng họ hàng tề tựu viếng không ngớt. Hạ Hầu Nghiên cảm thấy bản thân như một con rối gỗ, chỉ biết đi theo sau huynh trưởng và tẩu tẩu, cúi người đáp lễ, dập đầu cảm tạ, rồi lại trở về quỳ xuống. Mọi động tác đều giống như phản xạ cơ bắp đã thành thói quen, còn sâu trong lòng nàng, vẫn không thể tin nổi sự thật rằng mẫu thân đã mất.
Rõ ràng mới trước đó thôi, bàn tay vuốt trán nàng vẫn còn dịu dàng biết mấy, vậy mà chỉ sau một khắc, dù nàng có gọi thế nào cũng chẳng còn ai trả lời nữa.
Hạ Hầu Nghiên quỳ nơi đó, nhìn chằm chằm vào hình điêu khắc Chu Tước ở góc quan tài gỗ đàn hương, nước mắt cứ thế lặng lẽ tuôn xuống như suối nhỏ không ngừng.Ngoài quan tài, tiếng khóc ai oán không dứt; còn trong quan tài, chỉ còn hơi lạnh và tĩnh mịch.
Hà Dung theo Hà Yến cùng đến viếng. Hạ Hầu Nghiên vừa thấy nàng, định đứng dậy thì hai chân đã tê dại, trước mắt tối sầm, suýt ngã xuống đất, may mà chị dâu Lý thị nhanh tay đỡ lấy nàng.
“Nghiên nhi, cẩn thận nào, quỳ lâu quá, chân tay tê rần rồi, phải từ từ mới đứng được.”Hà Dung đôi mắt to thường ngày giờ đã sưng húp như hai quả hạch đào, vừa nắm chặt tay Hạ Hầu Nghiên, vừa dặn nàng đừng quá đau lòng, còn bản thân thì khóc ròng không ngớt.Phu nhân Hạ Hầu qua đời, lại gợi Hà Dung nhớ về nỗi đau mất mẹ thuở bé, khiến nàng càng thêm đau xót.