Hạ Hầu phu nhân mê man suốt một đêm một ngày, mãi đến chạng vạng hôm sau mới dần dần tỉnh lại.

Hạ Hầu Nghiên vẫn luôn túc trực bên giường, chưa từng khép mắt. Thấy mẫu thân tỉnh lại, nàng vội gọi người mang canh đã hâm nóng đến, bón cho mẫu thân uống được mấy ngụm.

Hạ Hầu phu nhân uống xong, tựa đầu lên vai con gái nói được đôi câu, rồi lại thấy mệt mỏi vô cùng, chỉ đành nằm xuống nghỉ tiếp.

“Tiểu thư, phu nhân đã tỉnh lại, cũng chịu ăn chút gì rồi, người cũng mau ăn miếng đi, rồi về nghỉ ngơi thôi.”

“Ta cứ ngủ ngay ở đây, canh chừng mẫu thân.”Nàng chỉ vào chiếc ghế la hán kê ngay trong buồng ngủ, bệnh của mẫu thân đến quá đột ngột, lại nặng như vậy, sắc mặt vàng xám sau cơn thổ huyết khiến nàng sợ hãi khôn xiết — lúc này, nàng chẳng muốn rời đi nửa bước.