Gần đây, Hạ Hầu Nghiên có chút bất an, bởi sức khỏe của mẫu thân nàng dường như ngày một kém hơn.

Những ngày trước, dùng bữa tối xong, hai mẹ con vẫn thường cùng nhau dạo bước nửa canh giờ trong vườn sau. Thế nhưng gần đây, phu nhân luôn nói mình thấy mệt, ăn xong liền nằm nghiêng trên tháp, nhiều khi chỉ lật vài trang sách, còn lại đa phần chỉ lặng lẽ ngắm ra ngoài cửa sổ, như chìm trong trầm tư bất định.

Ăn uống cũng ngày càng ít đi, hỏi bà muốn ăn gì, bà chỉ khẽ lắc đầu bảo chẳng có khẩu vị. Hạ Hầu Nghiên sốt ruột, mời không ít danh y trong kinh thành tới khám, song ai cũng lắc đầu, chỉ kê vài đơn thuốc an thần dưỡng khí.

Hôm ấy, ngay cả Thái y Phủ trong cung — Phó Thái y — cũng tới. Bắt mạch cho Hạ Hầu phu nhân xong, ông vẫn chỉ bảo mọi thứ không đáng ngại, tĩnh dưỡng vài ngày sẽ ổn. Nhưng rồi, ông lại gọi riêng Hạ Hầu Nghiên ra ngoài hành lang, hỏi rất kỹ xem mấy năm trước phu nhân có từng mắc bệnh gì không.

“Trước nay không từng bệnh tật gì lớn... à, không đúng, ta nhớ ra rồi. Đại khái mười năm trước, ta từng theo mẫu thân sang Ôn huyện cầu y.”