Đi qua cánh cổng chùa cao lớn uy nghi, lần lượt là Đại Phật điện, Đại Hùng Bảo điện, Tiếp Dẫn điện, Đài Thanh Lương… Hạ Hầu Nghiên để ý thấy các điện lớn trong Bạch Mã tự đều được xây dọc theo một trục chính, hai bên đường chưa đi mấy bước đã thấy có một pho tượng ngựa trắng bằng đá cẩm thạch cao lớn, hẳn là để tưởng niệm chuyện “bạch mã thồ kinh”.

Lúc này trời còn sớm, trên lá cây trong chùa còn đọng sương nặng trĩu. Từ Đại Phật điện vang lên tiếng tụng kinh sớm của các tăng nhân. Tiếng niệm Phật, tiếng mõ đều đều vang vọng, giữa những tán cổ thụ xanh rợp, bậc đá phủ rêu xanh, những khối đá điêu khắc rêu phong — tất cả khiến nàng có cảm giác như bước chân vào một cõi tịnh minh trong vắt, cách biệt bụi trần.

Tín đồ Phật giáo tin rằng, cứ mồng Một, rằm mà thành tâm đốt hương bái Phật thì công đức rất lớn. Mẫu thân nàng vẫn duy trì thói quen này, mỗi tháng đều đến chùa lễ Phật đúng hai ngày đó. Hôm nay lại là ngày rằm, Hạ Hầu Nghiên chủ động xin đi theo, một là để bái tạ Phật Tổ đã phù hộ nàng đi chuyến phạt Thục hiểm nguy mà bình an trở về, hai là để đích thân cảm tạ sư Thích Đạo — nếu không nhờ thầy, e rằng nàng đã không thể thuận lợi ra khỏi thành Lạc Dương. Ngoài ra, nàng còn muốn xin thầy lập một bài vị vãng sinh cho Chung Thái úy vừa mất.

Hạ Hầu phu nhân đến chùa, trước hết vẫn quỳ lạy khắp các tượng Phật, Hạ Hầu Nghiên cũng bước theo mẹ, cứ đi một bước, quỳ một lạy. Đức Phật Thích Ca Mâu Ni uy nghi cao lớn, Phật Di Lặc miệng cười viên mãn, Quán Thế Âm Bồ Tát mắt hiền hòa, các vị hộ pháp Kim Cang ánh mắt dữ tợn mà từ bi… Trong các điện đều đặt những pho tượng lớn, có tượng tạc từ ngọc trắng, có tượng bằng đồng dát vàng lá, khiến người ta không khỏi ngưỡng vọng.

Điều khiến nàng ngạc nhiên nhất là bức tường nghìn Phật ở sân sau: trên vách đá chạm khắc hàng trăm hốc đá hình chữ nhật đứng, trong mỗi hốc lại có một pho tượng Phật nhỏ, tinh xảo sống động, dáng điệu thần thái không vị nào giống vị nào.