Càng lúc càng có nhiều người hô hoán theo, tiếng kêu vang dậy không ngừng. Những kẻ đang ngồi xem kịch đều hoảng loạn đứng dậy, ùa về phía lối vào. Hạ Hầu Nghiên ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy phía sau sân khấu khói đen càng lúc càng dày, lờ mờ còn ánh lửa lập lòe.

Tích Duyệt vội giữ lấy một người chạy ngang qua để hỏi thăm, mới hay: vì muốn tạo hiệu ứng Lão Tử cưỡi trâu đạp mây mà hậu trường sân khấu đã đốt không ít củi lửa, nào ngờ lửa bén quá nhanh, đến giờ không cách gì ngăn được nữa.

“Tiểu thư, mau đi thôi…”

Lời còn chưa dứt, một lưỡi lửa vọt lên **** thẳng vào sân khấu, bén ngay tấm màn buông ở một bên. Màn nối màn, ngọn lửa nhanh chóng lan rộng ra hai phía. Chỗ diễn hí này vốn là một gian lều tạm dựng bằng khung gỗ bốn mặt, lại đang giữa tiết thu hanh khô, màn lụa và dàn gỗ đều dễ bén lửa, trong thoáng chốc đã thành biển lửa vây lấy ba bề.

Trong nháy mắt, tiếng cười rộn ràng hóa thành tiếng khóc la bi thương, người người như ruồi mất đầu, chen nhau bỏ chạy.

Trong cơn nguy cấp, Hạ Hầu Nghiên nắm chặt lấy Chung Hội đang đứng gần bên mình nhất, mà Tích Duyệt và Lưu bá đã không biết bị dòng người xô đẩy đến phương nào.

“Sĩ Quý đệ đệ, đừng sợ, chúng ta cùng nhau nghĩ cách thoát ra.” Giọng nàng khẽ run, nhưng nghĩ đến Chung Hội mới năm tuổi, trong lòng liền sinh ra một niềm quyết tâm phải bảo vệ hắn.

Khói đen cuồn cuộn bốc lên, màn và khung gỗ đều đã chìm trong biển lửa, trước sau trái phải không còn phân rõ, chẳng biết đâu là lối thoát.

“Khụ khụ… Hạ tỷ tỷ, đệ không sợ.” Tuy ho khan không ngớt, nhưng bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay nàng lại vô cùng kiên định.

“Phải bình tĩnh, bình tĩnh lại đã… Đúng rồi! Phụ thân từng dạy ta, khi gặp hỏa hoạn, cần làm ướt y phục, dùng vải ẩm che miệng mũi…”

Vừa nói, Hạ Hầu Nghiên vừa đảo mắt tìm kiếm nguồn nước, chợt thấy một chum nước bị người đá đổ, nước đang tràn ra mặt đất.

Nàng kéo Chung Hội chạy đến bên chum, đưa tay vào trong, quả nhiên bên trong vẫn còn chút nước.

“Mau, mau lên!”

Cả hai cùng quỳ xuống, Hạ Hầu Nghiên vục vạt áo nàng và của Chung Hội vào chum nước, để cho thấm ướt thật đẫm.

“Dùng nó che miệng mũi lại!” Nàng nói xong thì vội vàng dùng vạt áo khoác bị ướt bịt lấy mũi miệng, Chung Hội cũng làm theo, bắt chước che chắn tương tự.

Phổi vốn đang bị khói hun đến muốn nghẹt thở giờ mới được dịu đi đôi chút.

“Tiểu thư… tiểu thư… người ở đâu?”

Mơ hồ như nghe được tiếng Tích Duyệt đang tìm mình, Hạ Hầu Nghiên đảo mắt nhìn quanh nhưng không sao trông thấy bóng dáng nàng đâu cả.

Khung gỗ đã cháy gãy, từng mảnh từng mảnh rơi xuống, mặt đất không thể đặt chân, hơi nóng bốn phía như muốn thiêu cháy cả làn da…

Nàng siết chặt tay Chung Hội, chật vật tránh né từng khúc gỗ đang rơi cháy bập bùng, cắn chặt môi dưới, trong lòng chợt dâng lên một ý niệm — chẳng lẽ, hôm nay thật sự phải chết ở đây sao?

Đã hơn một năm chưa gặp lại phụ thân, ca ca.

Bàn tay mẫu thân hiền hậu, sáng nay còn xoa mặt nàng dịu dàng.

Còn cả Tử Thượng ca ca nữa, huynh từng nói, sẽ đến đón nàng sau một canh giờ.

Hiện giờ, những người ấy đều không ở đây… nàng thật sự phải chết như vậy sao?

Giữa biển khói mịt mù, bỗng vang lên một tiếng ngựa hí dài. Hạ Hầu Nghiên ngẩng phắt đầu, nhìn về phía phát ra thanh âm kia.

Tầm nhìn bị khói đặc che khuất, nhưng nàng nghe rõ tiếng vó ngựa đang dần dần tiến lại.

Tim nàng bắt đầu đập thình thịch.

Chẳng mấy chốc, một thân ảnh cưỡi ngựa xé lửa mà đến, trong chớp mắt đã lao thẳng tới chỗ nàng.

Không nói một lời, không chút chần chừ, Tư Mã Chiêu đơn tay ghì cương ngựa, tay còn lại liền vươn ra ôm ngang eo nàng, vững vàng nhấc lên ngựa. Còn Chung Hội vẫn được nàng nắm chặt trong tay, cũng bị kéo lên ngựa theo.

Khoảnh khắc ấy, trong mắt Hạ Hầu Nghiên chín tuổi, Tư Mã Chiêu tựa như thần linh từ giữa biển lửa giáng xuống, kỳ tích mà cứu nàng ra khỏi hiểm cảnh.

Tuy mọi việc xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức nàng còn chưa kịp nhìn rõ vẻ mặt của hắn.

“Đừng sợ, A Nghiên, ta đến rồi.”

Giọng nói lạnh lùng ấy vang bên tai, phía sau là **** **** rắn chắc rộng lớn, hai bên là vòng tay hữu lực vững chãi. Trước mặt vẫn là biển lửa và khói đặc chưa thấy lối ra, nhưng Hạ Hầu Nghiên lại cảm thấy an lòng đến lạ thường.

Gặp hỏa hoạn khi xem kịch, có thể xem là biến cố hiểm nguy nhất trong đời chín năm của nàng, may thay có kinh hoảng mà không tổn hại. Nàng và Chung Hội đều được Tư Mã Chiêu cứu ra kịp thời, Tích Duyệt và Lưu bá cũng may mắn thoát thân an toàn.

Chung Hội rốt cuộc tuổi còn nhỏ, đợi đến khi xuống ngựa, mọi người mới phát hiện hắn đã thiếp đi, không rõ là do hít phải khói lửa hay vì say xóc nảy khi cưỡi ngựa.

May thay, trong phủ Tư Mã mời được lang trung đến xem mạch, xác nhận không đáng lo ngại, liền cho người đưa Chung Hội cùng Lưu bá theo hầu về phủ. Trước khi rời đi, Lưu bá quỳ xuống tạ ơn Hạ Hầu Nghiên và Tư Mã Chiêu, nói rằng đợi tiểu công tử nhà mình tỉnh lại, ắt sẽ đến hai phủ để tạ lễ đàng hoàng.



Tư Mã Chiêu cầm lấy một chiếc khăn lụa, nhúng vào nước ấm. Tích Duyệt đang giúp Hạ Hầu Nghiên chải tóc liền vội vươn tay ra, “Đa tạ công tử, để nô tỳ làm là được.”

“Ta đã sai người mua vài bộ y phục mới, để ở phòng bên cạnh, ngươi đi chọn một bộ, chứ y phục này không thể mặc thêm nữa rồi.”

Tích Duyệt cảm kích gật đầu lia lịa, “Công tử nói phải, phu nhân mà thấy tiểu thư thế này, chắc chắn sẽ lo lắng, e là khó tránh khỏi trách phạt. Tiểu thư, nô tỳ sang đó một lát.”

Hạ Hầu Nghiên gật đầu, rúc trong chiếc ghế thái sư lớn, chẳng buồn mở miệng. Khi nãy ở trong đám cháy, thân tâm đều bị vây trong căng thẳng cực độ, giờ phút này thả lỏng rồi mới thấy toàn thân mỏi mệt chưa từng có.

Tư Mã Chiêu cầm khăn ướt, chậm rãi lau sạch lớp tro đen trên trán nàng, động tác dịu dàng cẩn trọng. Hạ Hầu Nghiên thấy dễ chịu liền khẽ thở dài.

“Vị tiểu công tử ban nãy, là cố hữu của A Nghiên sao?” Vừa lau, Tư Mã Chiêu vừa ôn tồn hỏi.

“Không phải, mới gặp hôm nay thôi.” Giọng Hạ Hầu Nghiên nhẹ bẫng.

Thường ngày nàng hoạt bát lanh lợi, nay yếu ớt như thế, đúng là lần đầu hắn thấy. Tư Mã Chiêu khẽ thở nhẹ, tay lại dịu dàng thêm vài phần.

“Vừa gặp một ngày đã muốn liều mạng bảo vệ?”

“Nó mới năm tuổi thôi, lại gọi ta là tỷ tỷ, đã theo ta đi xem kịch, ta nghĩ, không thể bỏ mặc được.”

“A Nghiên còn nhỏ tuổi, mà đã là người trọng tình cảm.”“Nhưng cứu người phải cứu lấy mình trước, đạo lý này, A Nghiên có hiểu chăng?”

Thấy giọng Tư Mã Chiêu hiếm khi nghiêm túc, ánh mắt nhìn nàng bình tĩnh sâu thẳm, Hạ Hầu Nghiên bất giác ngồi thẳng người: “Tử Thượng ca ca nói đúng, ta cũng thấy mình sức lực còn kém, cho nên… ta muốn học cưỡi ngựa!”

Tư Mã Chiêu vốn chỉ muốn nàng tránh xa hiểm họa, bảo toàn thân mình, không ngờ nàng lại đột ngột đề xuất chuyện học cưỡi ngựa, có phần bất ngờ.

“A Nghiên muốn học cưỡi ngựa? Vì sao vậy?”

“Học được cưỡi ngựa, thì có thể giống huynh, dũng cảm cứu mình, rồi cứu người.”

Thấy nàng đôi mắt sáng rực, hoàn toàn không còn dáng vẻ uể oải ban nãy, Tư Mã Chiêu không nhịn được trêu: “Ừ, trước hết, muội phải chuẩn bị sẵn một con ngựa trong đám cháy đã.”

Hạ Hầu Nghiên ngẫm nghĩ, rồi hừ nhẹ một tiếng, ra chiều ấm ức.

“Chiêu đệ, bị thương gì mà lại sai người bắt ta mang thuốc quý đến thế?”

Một giọng nam trầm ổn vang lên, Tư Mã Sư với vóc dáng cao lớn xuất hiện ở cửa. Hắn khẽ nhấc tay, một vật nhỏ lướt qua không trung, rơi gọn trong tay Tư Mã Chiêu.

Đó là một lọ sứ men xanh nhỏ nhắn tinh xảo, vừa mở nắp, hương thuốc đậm đặc đã lan khắp phòng.

“Ai bị thương vậy?” Hạ Hầu Nghiên hỏi.

Tư Mã Chiêu liếc nhìn nàng một cái, không nói gì, chỉ kéo tay phải của nàng qua, chấm một chút thuốc mỡ rồi cẩn thận bôi lên mu bàn tay.

“Xì…” Một trận đau rát truyền đến, Hạ Hầu Nghiên kinh ngạc trừng lớn mắt — thì ra trên mu bàn tay nàng có một vết trầy xước, bản thân lại hoàn toàn không hay biết. Giờ được bôi thuốc vào mới cảm nhận rõ rệt cơn đau.

Tư Mã Sư bước lại gần:

“Chỉ là một vết thương nhỏ thế này, cần gì dùng đến thứ thuốc quý như vậy… Hạ gia muội muội, hôm nay sao lại thành ra chật vật đến thế?”

“Lúc xem kịch, sân khấu bị cháy, ta bị vây trong biển lửa, may nhờ Tử Thượng ca ca đến cứu… xì, đau quá…” Vì cơn đau, trong mắt Hạ Hầu Nghiên đã ngập nước.

“Giờ mới biết đau à, ban nãy sao lại chẳng thấy phản ứng gì?” Tư Mã Chiêu lại cẩn thận quan sát vết thương, sau khi chắc chắn thuốc mỡ đã được bôi đều mới thu tay về.

“Lúc đó tình thế nguy cấp, chỉ lo chạy thoát thân, đâu còn để tâm đến mấy chuyện nhỏ này.” Lúc này Hạ Hầu Nghiên mới chợt nhớ, vết trầy kia hẳn là lúc nàng kéo Chung Hội, bị mảnh gỗ gãy rơi xuống quệt trúng.

“Hạ gia muội muội, đây là lần thứ hai muội khóc ở phủ ta rồi đấy. Nếu để người ngoài nhìn thấy, chỉ sợ lại nghĩ bọn ta bắt nạt muội.”

Nghe vậy, Hạ Hầu Nghiên lập tức lau sạch giọt lệ nơi khóe mắt: “Tuyệt đối không có chuyện đó. Hôm nay nhờ Tử Thượng ca ca cứu mạng, muội… muội sẽ không khóc nữa.”

Tư Mã Sư vốn ngày thường nghiêm nghị ít cười, dáng vẻ so với vẻ ôn nhã của Tư Mã Chiêu lại càng thêm cứng cỏi và có phần áp lực. Thế mà lúc này, hắn đột nhiên bật cười sang sảng, tiếng cười dày và vang vọng: “Hạ gia muội muội đừng để tâm, thuốc bí truyền nhà ta đã dùng cho muội, thứ này hiệu quả thần kỳ, dù có là vết thương đao kiếm cũng có thể tiêu trừ, huống hồ chỉ là một vết trầy xước nhỏ nhoi.”

“Chiêu đệ, phụ thân gọi hai ta đến, có chuyện trọng yếu cần bàn. Đợi tiễn Hạ gia muội muội xong, ngươi mau đến gặp.”

“Vâng, huynh trưởng.” Tư Mã Chiêu khẽ gật đầu.

Hạ Hầu Nghiên vội đứng dậy: “Hai vị huynh trưởng có việc, muội xin cáo lui trước.”

“Muội cứ ngồi yên, đợi nha hoàn của muội trở lại rồi hẵng về cũng không muộn. Vết thương này hai ngày tới chớ để dính nước, có thể tránh lưu sẹo. Muội nhớ kỹ chưa?”

Tư Mã Chiêu hơi cúi người, nhìn thẳng vào mắt nàng.

Hạ Hầu Nghiên ngoan ngoãn gật đầu: “Muội nhớ rồi.”



Trên đường về phủ, Tích Duyệt giúp Hạ Hầu Nghiên chỉnh lại tà áo, vuốt lại tóc tai.

“Tiểu thư, Tư Mã công tử quả thực là người tâm ý chu đáo. Những y phục này đều là kiểu dáng và màu sắc tiểu thư thường mặc, mà lúc ta cùng tiểu thư về, trời đã tối đen, dù là phu nhân, e rằng cũng khó phát hiện ra tiểu thư đã thay đồ…”

Cùng lúc đó, hai ám vệ âm thầm bám theo trong bóng tối cũng thở phào nhẹ nhõm. Hôm nay tiểu thư gặp nạn giữa biển lửa, bọn họ cũng đã liều mình xông vào tìm người, nhưng so với Tư Mã công tử cưỡi ngựa xông đến, vẫn là chậm một bước. Nay tiểu thư an toàn trở về, bọn họ cũng thoát được trách phạt từ phu nhân.