Khoảng cách đến Lạc Dương càng gần, cảnh vật ven đường càng trở nên quen thuộc, Hạ Hầu Nghiên bắt đầu không ngừng vén rèm, ngóng nhìn ra ngoài cửa xe.

Xa nhà mấy tháng, nói không nhớ thì là giả. Nhất là khi nàng còn giấu mẹ lén rời phủ, lần này quay về, khó tránh khỏi một trận trách phạt. Nàng chỉ mong, đem hai pho tượng Phật gỗ này tặng mẫu thân, có thể để mẫu thân bớt mắng nàng vài câu.

Ngoài cửa sổ xe, Tư Mã Chiêu vẫn cưỡi ngựa đi sát theo. Từ độ cao khung cửa, vừa hay có thể nhìn thấy eo lưng rắn chắc và đôi chân dài của chàng.

Từ lúc rời Trường An, Tư Mã Chiêu đã nói với bên ngoài rằng: quân đội của chàng tình cờ gặp tiểu thư Hạ Hầu phủ ở Trường An, nay đều phải trở về Lạc Dương nên thuận đường hộ tống.

Từ xa, đã có thể trông thấy mái lầu góc thành phía tây Lạc Dương nhô lên, ẩn hiện giữa tầng mây. Khoảng cách càng gần, hình bóng thành lầu uy nghi càng rõ ràng, bóng dáng những binh sĩ tuần tra trên tường thành, tựa như từng chấm đen di chuyển chậm rãi.