“Quân Thục có xông lên chưa?”“Trước mắt vẫn chưa có động tĩnh.”Hạ Hầu Nghiên cảm thấy cơ thể hắn dựa vào mình lại bắt đầu nóng rực, nàng đưa tay sờ lên trán hắn — quả nhiên, cơn sốt lại bùng lên.Nghĩ ngợi một lát, Tư Mã Chiêu nói khẽ:“Phải theo sát động tĩnh quân Thục. Nếu ngày mai bọn chúng vẫn không đánh lên núi, thì…” Hắn ngừng lại, hơi thở yếu ớt, phải hít sâu mới nói tiếp được, “… thì phải đề phòng bọn chúng thả độc xuống suối. Đêm nay phải ra lệnh cho quân sĩ tích trữ nước.”Trương Tuấn lĩnh mệnh rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người. Hạ Hầu Nghiên rót một chén nước ấm, nhẹ nhàng đưa đến bên môi Tư Mã Chiêu. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương