Không biết đã bao lâu trôi qua, trên đỉnh núi vọng xuống tiếng giao tranh mơ hồ.Ước chừng nửa canh giờ sau, trong rừng vang lên tiếng bước chân dồn dập — một toán binh sĩ vội vã chạy tới, vừa thấy Tư Mã Chiêu liền quỳ rạp xuống hành lễ.“Bẩm tướng quân, quân ta đã chiếm lĩnh Thẩm Lĩnh, thỉnh tướng quân theo chúng tôi *** **** nghỉ ngơi.”Lúc này Hạ Hầu Nghiên mới nhìn rõ, người lính đi đầu trên mặt đầy vết máu, áo giáp trên người vẫn là quân phục Thục. Xem ra ban nãy trên đỉnh núi vừa diễn ra trận kịch chiến, và đòn tập kích của quân Ngụy đã thành công.“Rất tốt! Trận tập kích hôm nay thành công, đều nhờ các tướng sĩ liều mình giết địch. Đợi ngày khải hoàn trở về, các ngươi nhất định sẽ được trọng thưởng!” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương