Bọn họ tiến vào Hoàng Tuyền Lâm đúng lúc ngựa mỏi người mệt, vào một buổi chiều oi ả.

Quả nhiên đúng như Tư Mã Chiêu liệu trước, quân Thục phòng thủ cực kỳ nghiêm ngặt ở sườn dương Thẩm Lĩnh, còn sườn âm rậm rạp xanh um này thì không hề có dấu vết đồn trú nào.

Vì đã xác định tập kích bất ngờ, nên càng phải lặng lẽ hành động. Tư Mã Chiêu dẫn đội tinh nhuệ xuống ngựa, đi bộ len lỏi vào rừng. Vừa vào đến nơi, Hạ Hầu Nghiên đã thấy không khí như lạnh hẳn đi, ánh sáng xung quanh cũng mờ hẳn lại.

Rõ ràng bên ngoài vẫn đang nắng chang chang, vậy mà trong khu rừng rậm này lại cứ như chạng vạng, phải căng mắt ra mới nhìn rõ được cảnh vật gần trước mặt.

Tư Mã Chiêu nắm tay nàng, bước đi bình tĩnh không vội không chậm. Mấy lần, suýt nữa Hạ Hầu Nghiên đã bị rễ cây lồi lên hay cành mục vương vãi làm vấp ngã, may mà lần nào Tư Mã Chiêu cũng kịp đỡ nàng thật vững.