Từ khi cánh tay phải của Tư Mã Chiêu bị gãy xương, đã trôi qua hai ngày. Hạ Hầu Nghiên thấy hắn vẫn có thể ung dung cưỡi ngựa bằng một tay, trong lòng cũng dần yên tâm hơn.Tối hôm đó, Hạ Hầu Nghiên nghe lệnh quân y ra núi hái thuốc, không ngờ lại chạm trán một bầy sói dữ. Trong bóng tối, ánh mắt lũ sói phát ra tia sáng xanh lục như ma trơi, những cái miệng ngoác ra gầm gừ, máu tươi lẫn nước dãi chảy ròng ròng, mùi tanh tưởi ghê rợn.Nàng chạy trốn khắp rừng núi đá lởm chởm, nhưng mặc cho nàng dốc hết sức, tiếng sói tru phía sau vẫn đeo bám không rời.Cuối cùng, nàng sơ ý vấp phải một tảng đá, ngã nhào xuống. Con sói dữ ngay lập tức nhảy bổ tới, giơ vuốt sắc nhọn chực vồ, móng vuốt như lưỡi kiếm xé gió lao xuống.Hạ Hầu Nghiên hoảng sợ hét lên, bật người ngồi dậy, lúc này mới nhận ra mình đang nằm trên giường — thì ra chỉ là một cơn ác mộng.“Nghiên nhi, muội gặp ác mộng sao?”Sau rèm, vang lên giọng Tư Mã Chiêu, chắc là bị tiếng hét vừa rồi của nàng đánh thức.“Vâng… mơ thấy ác mộng.” Cảnh trong mơ quá thật, Hạ Hầu Nghiên vẫn còn bàng hoàng, lạ thay, tai nàng dường như vẫn văng vẳng tiếng binh khí va chạm.Nàng nghi ngờ mình còn chưa tỉnh hẳn, khẽ hỏi: “Tử Thượng ca ca, huynh có nghe thấy không?”“Ừ, ta nghe rồi.” Giọng Tư Mã Chiêu trầm thấp, “Thêm chút nữa thôi, chúng ta có thể qua đó.”Thì ra, đó không phải tiếng đao kiếm trong mộng, mà là đao kiếm thật. Tử Thượng ca ca đoán không sai — bọn chúng thật sự đánh úp ban đêm.“Nghiên nhi, ta có thể qua chỗ muội không?”Hạ Hầu Nghiên nhanh tay chỉnh lại y phục, nhẹ giọng đáp: “Được.”Hai đêm nay, bọn họ đều mặc nguyên y phục nằm nghỉ, vì Tư Mã Chiêu từng nói, sẽ có người đánh lén ban đêm.Hạ Hầu Nghiên châm ngọn đèn dầu bên giường, chốc lát sau, Tư Mã Chiêu vén rèm bước vào, áo giáp chỉnh tề, ngay cả phát quan cũng cài ngay ngắn trên đầu.Tư Mã Chiêu đưa tay sờ trán nàng, vừa lạnh vừa ướt, hắn lập tức lấy khăn tay trong ngực ra, dịu dàng lau mồ hôi cho nàng.“Nghiên nhi đừng sợ, có ta ở đây.”Giọng hắn trầm ổn mà dịu dàng, lúc nào cũng khiến nàng nhanh chóng trấn tĩnh lại.Hạ Hầu Nghiên ngước lên nhìn hắn, bốn mắt giao nhau, trong mắt hắn là vẻ thâm tình quấn quýt, khiến nàng say đắm, gần như quên mất bản thân đang ở đâu, đêm nay là đêm nào.Đúng lúc ấy, bên ngoài bừng lên ánh lửa, tiếng binh sĩ hô hoán dậy trời: “Có thích khách! Bắt thích khách! Mau bắt thích khách!”Tiếng chém giết vang rền, lửa cháy bập bùng, chẳng bao lâu, Trương Tuấn đã tới ngoài lều bẩm báo: “Tướng quân, đã bắt được bọn thích khách, xin tướng quân tự thẩm vấn.”Lúc Trương Tuấn tới, Tư Mã Chiêu còn đang dùng tay trái chậm rãi chỉnh lại cổ áo cho nàng, còn cẩn thận xem phát quan, ống tay áo đã ngay ngắn chưa, rồi mới ung dung dẫn nàng bước ra ngoài.Bên ngoài, hai hàng lính thân vệ của Tư Mã Chiêu giáp trụ chỉnh tề đứng thành hàng, ở giữa là hơn chục kẻ áo đen bị trói quặt tay ra sau lưng, miệng đều bị nhét dây thừng.“Khởi bẩm tướng quân, ngoài hai tên bị giết, hai tên cắn lưỡi tự vẫn, còn lại mười chín tên đều bị bắt sống. Đây là bức thư tìm được trên người bọn chúng.”“Đem hết vào đại trướng thẩm tra.”Hạ Hầu Nghiên theo Tư Mã Chiêu trở vào lều lớn thường ngày ở, vừa thấy cảnh tượng bên trong liền hít một hơi lạnh — bàn án đã bị chém gãy làm đôi, gối mền trên giường thủng lỗ chỗ, tấm bình phong ba khúc đặt giữa giường cũng bị chém nát, rơi vãi khắp nền đất.Giờ nàng mới hiểu vì sao Tư Mã Chiêu đột ngột đổi lều. Hai đêm qua, đêm nào bọn họ cũng giả vờ nghỉ trong đại trướng, nhưng thực chất chỉ dùng cỏ lá đắp chăn tạo dáng như có người nằm, còn hai người lặng lẽ rời đi theo cửa ngầm, ngủ ở một căn lều nhỏ tạm dựng, kín đáo.“Bọn ngươi nói đi, ai phái các ngươi tới?”Trong lều lớn, Tư Mã Chiêu ngồi ở vị trí chủ tọa, ánh mắt lạnh lùng nhìn đám thích khách quỳ rạp bên dưới. Tên cầm đầu bị gỡ miếng giẻ trong miệng, những tên còn lại thì vẫn bị bịt kín.“Bọn ngươi chia làm hai ngả, một toán đi đường tắt, một toán men theo núi, nhằm thẳng trướng của ta. Xem ra nắm rõ nội tình trong quân, còn biết chính xác vị trí đại trướng.”Giọng Tư Mã Chiêu không nhanh không chậm, không cao không thấp, nhưng toát ra thứ uy lực khó diễn tả, nhất là ánh mắt ẩn chứa sát khí như lưỡi kiếm tẩm độc, khiến người ta lạnh cả sống lưng.Tên cầm đầu hơi dao động ánh mắt, rồi lớn giọng quát: “Chúng ta là bộ thuộc của Mạnh Đạt tướng quân, đặc biệt tới giết ngươi, Tư Mã Chiêu, báo thù rửa hận cho tướng quân!”Tư Mã Chiêu khẽ hừ một tiếng: “Mạnh Đạt đã chết gần mười năm, hôm nay các ngươi mới mò tới báo thù, không thấy muộn sao?”“Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn! Năm xưa cha con nhà ngươi giết chủ công chúng ta, bọn ta không trả được mối hận này, sống còn gì mặt mũi?”“Hảo cho một đám thuộc hạ trung dũng vô song! Chỉ tiếc Mạnh Đạt kia, phản Thục hàng Ngụy, lại còn mưu phản muốn quay về Thục. Một kẻ trở mặt như trở bàn tay vậy mà còn có thuộc hạ trung thành, thật đáng buồn, cũng đáng cười.”“Bị ngươi bắt rồi, chúng ta không còn gì để nói, chỉ xin được chết cho sạch! Động thủ đi!”Hắn vừa dứt lời, liền ngẩng cổ, nhắm mắt, ra vẻ sẵn sàng đón đao.“Không vội, không vội.” Tư Mã Chiêu chậm rãi nói, “Ngươi đã nói là bộ thuộc của Mạnh Đạt, vậy có chứng cứ gì không? Dù sao thì… đổ hết tội lên đầu một kẻ đã chết, vẫn luôn là cách an toàn nhất, đúng không?”Hắn nâng chén trà đã uống được nửa, cúi mắt ngắm nghía ánh nước sóng sánh trên thành chén, như thể đang thưởng thức lớp men sáng bóng ấy.“Phì! Kẻ khiến tướng quân nhà ta đầu lìa khỏi cổ, chẳng phải chính là ngươi, Tư Mã Chiêu! Ta không còn gì để nói với ngươi!”Thấy hắn dám vô lễ với Tư Mã Chiêu, Trương Tuấn lập tức giơ chân đá mạnh vào ngực tên đó, cú đá lực đạo nặng đến nỗi hắn ta phun ra một ngụm máu.Tư Mã Chiêu vẫn chẳng thèm liếc mắt nhìn, chỉ ung dung mở bức thư Trương Tuấn lục được trên người thích khách, chăm chú quan sát. Thư được viết trên tấm lụa, chắc do để lâu nên đã ngả vàng.“Mấy bức thư qua lại giữa Mạnh Đạt và Gia Cát Lượng ta từng thấy, nét chữ này quả thực giống tới tám, chín phần. Xem ra, chúng cũng tốn không ít công sức.”Trong lều phút chốc lặng như tờ, chỉ còn tiếng củi nổ lách tách trong lò sưởi.“Mạnh Đạt từng trấn thủ Thượng Dung nhiều năm, nơi đó sông ngòi chằng chịt, cho nên thuộc hạ của hắn đều rất giỏi bơi lội.”“Từ xưa đến nay, kẻ làm tôi mà báo thù cho chủ cũng coi như nghĩa khí. Thôi thì, cứ thả các ngươi xuống sông, nếu thật sự là bộ thuộc của Mạnh Đạt, quen thuộc sông nước thì tự nhiên sẽ bơi được mà sống sót; còn nếu chết chìm, ấy là ý trời.”Vừa dứt lời, đám thích khách lập tức xôn xao, mấy kẻ bịt miệng bắt đầu ú ớ, Tư Mã Chiêu ra hiệu cho Trương Tuấn tháo dây trói miệng, tức thì vài tên quỳ rạp xuống xin tha.“Xin tướng quân tha mạng! Tha mạng! Chúng tôi không—”“Câm miệng! Đại trượng phu sao có thể hèn nhát sợ chết, sống nhục như vậy!”Tên cầm đầu quát cắt ngang, đến Hạ Hầu Nghiên đứng bên cũng nghe ra được hắn đang cố ý ngăn cản không cho kẻ kia nói thêm lời nào.Trong lòng nàng lập tức dấy lên nghi ngờ — chắc chắn trong này còn ẩn tình gì đó!Ngay khi Trương Tuấn và đám thân binh chuẩn bị giải bọn thích khách ra bờ sông, bên ngoài bỗng truyền vào tiếng thông báo: “Đại tướng quân giá lâm!”Nửa đêm canh ba, sao Tào Sảng lại đột ngột tới đây?Hạ Hầu Nghiên càng thêm hồ nghi.Còn Tư Mã Chiêu thì vẫn ung dung như cũ, hắn đứng dậy chỉnh lại y phục, bước tới bên Hạ Hầu Nghiên, ghé tai dặn khẽ: “Chút nữa cúi đầu, đừng nói gì, đừng sợ.”Hạ Hầu Nghiên hiểu hắn lo mình lỡ lời trước mặt Tào Sảng nên chỉ khẽ gật đầu.Tào Sảng sải bước nặng nề vào lều, cất giọng đầy quan tâm: “Nghe nói Tử Thượng gặp tập kích đêm, có bị thương gì không?”Tào Sảng làm ra vẻ lo lắng, đi thẳng tới trước mặt Tư Mã Chiêu.“Đa tạ Đại tướng quân quan tâm, lần này may mắn không nguy hiểm, Chiêu không bị thương.”“Vậy thì tốt! Tốt lắm!” Tào Sảng bật cười sang sảng, vỗ mạnh lên vai Tư Mã Chiêu: “Tử Thượng đang bị thương lại gặp chuyện kinh động, phải nghỉ ngơi cho tốt, sao có thể hao tâm phí sức, đêm hôm còn thẩm vấn tội nhân. Người đâu! Đem bọn thích khách này giải sang doanh trướng của bản tướng quân, ta sẽ đích thân thẩm vấn. Nếu đúng là gián điệp Thục quốc, tất sẽ xử lăng trì, không dung tha!”Lạ lùng thay, từ lúc Tào Sảng bước vào, đám thích khách không còn ai kêu xin tha mạng nữa, ngược lại im bặt như tờ.“Vậy thì phiền Đại tướng quân.” Tư Mã Chiêu khom người thi lễ.“Tử Thượng cứ an tâm tĩnh dưỡng, ngày mai ta sẽ cho ngươi một lời giải thích!”Nói xong, Tào Sảng dẫn thân binh rầm rộ rời đi, mang theo toàn bộ thích khách.“ Tướng quân, chúng ta đang tra khảo được nửa chừng, hắn nói mang đi là mang đi, chẳng khác nào ức **** người quá đáng!” Trương Tuấn tức đến mặt đỏ bừng, nghiến răng ken két.“Tào Sảng là Đại tướng quân, hắn đã đích thân đến đòi người thì cứ để hắn mang đi. Hơn nữa, thân phận bọn thích khách thế nào, ta đã rõ cả rồi.”“Nhưng mà…”Tư Mã Chiêu giơ tay ngăn Trương Tuấn nói tiếp.“Xuống đi.”“Rõ.”Trương Tuấn lĩnh mệnh lui ra. Tư Mã Chiêu thì đưa Hạ Hầu Nghiên quay về lều nhỏ mà họ đã dời sang để nghỉ tạm hai đêm nay. Trong lều, giường hai người được ngăn cách bằng một tấm rèm dày. Hạ Hầu Nghiên đỡ Tư Mã Chiêu ngồi xuống giường rồi mới về giường mình.“Trời còn sớm, Nghiên nhi ngủ thêm một canh giờ đi.”Thấy bên kia rèm sáng đèn, Hạ Hầu Nghiên khẽ hỏi: “Ca ca không ngủ sao?”“Ta còn chút quân vụ cần xử lý. Nghiên nhi thấy sáng quá à? Ta ra ngoài cũng được…” Tư Mã Chiêu buông thẻ tre trong tay, định đứng dậy.“Không cần đâu, ca ca cứ làm việc, ta có bịt mắt.”Nhưng đeo bịt mắt rồi mà Hạ Hầu Nghiên vẫn chẳng thể ngủ nổi, bèn cuộn chăn ngồi dậy, trò chuyện cùng Tư Mã Chiêu qua tấm rèm.“Tử Thượng ca ca, vừa rồi huynh nói, huynh đã đoán ra thân phận bọn chúng, vậy rốt cuộc bọn chúng là ai?”“Nghiên nhi cũng không tin bọn chúng là bộ thuộc Mạnh Đạt, đúng không?” Tư Mã Chiêu không trả lời ngay mà hỏi ngược lại.“Vâng.” Hạ Hầu Nghiên gật đầu, “Vừa hỏi một câu, tên đầu lĩnh đã vội nói là vì Mạnh Đạt báo thù. Muội cứ thấy, nếu thật sự có chủ mưu, bọn chúng sẽ không nói toạc ra dễ dàng như vậy, giống như sợ người khác không biết.”“Nghiên nhi cảm giác rất đúng. Cho nên ta mới nói, đẩy hết tội lên kẻ chết là cách an toàn nhất. Có điều, bọn chúng cũng mất công thật, ngay cả thư giả cũng chuẩn bị.”“Ca ca làm sao biết là giả? Chẳng lẽ huynh từng thấy chữ của Mạnh Đạt?”“Ta thật sự đã thấy. Năm đó bắt được Mạnh Đạt, toàn bộ thư từ qua lại với Gia Cát Lượng đều bị quân ta tịch thu, làm chứng cứ dâng lên Hoàng thượng. Người phụ trách thu thập khi đó, chính là ta.”“Vậy còn chuyện bộ thuộc Mạnh Đạt ai cũng giỏi bơi lội?”“Ta chỉ hù dọa bọn chúng thôi.”“Ca ca mau nói cho muội biết, rốt cuộc bọn chúng là ai? Chẳng lẽ thật sự là gián điệp Thục quốc?”Hạ Hầu Nghiên không kìm nổi nỗi nghi ngờ trong lòng, dứt khoát vén rèm hỏi thẳng Tư Mã Chiêu, dù sao cả hai cũng đều chưa cởi ngoại y.“Nghiên nhi thật muốn biết sao?” Tư Mã Chiêu nghiêng đầu nhìn nàng, trong mắt ánh lên ý cười.Hạ Hầu Nghiên vội gật đầu.Tư Mã Chiêu ngoắc tay ra hiệu: “Việc này liên quan đến cơ mật, trong doanh trướng e có tai mắt, không thể để lọt ra ngoài.”Hạ Hầu Nghiên thấy hắn nói có lý, bèn xỏ giày, bước sang bên kia rèm. Nàng định ngồi xuống tấm đệm bên giường, nhưng Tư Mã Chiêu đã dùng cánh tay còn lành kéo nàng ngồi sát cạnh mình.Vai hai người chạm nhau, Tư Mã Chiêu khẽ “hừ” một tiếng.“Đụng vào cánh tay rồi? Ca ca đau lắm không?” Hạ Hầu Nghiên hốt hoảng cúi người xem vết thương, gần như dí sát mặt vào bờ vai hắn.Nàng đang xem thương tích, còn Tư Mã Chiêu thì chỉ chăm chú nhìn nàng. Dưới ánh đèn, làn da nàng mịn màng, những sợi lông tơ bên má hồng như phủ một lớp sương mềm, khiến hắn liên tưởng đến trái đào chín mọng, vừa tươi non vừa toả ra mùi hương mê người. Tư Mã Chiêu giơ tay vén lọn tóc lòa xòa trước trán nàng, nhẹ nhàng kẹp gọn sau tai.“Có Nghiên nhi ở bên ta mỗi ngày, không đau chút nào.”Bị hắn nhìn chăm chú bằng ánh mắt nồng đậm, Hạ Hầu Nghiên xao động, vội cụp mi, đôi má ửng lên như cánh hoa đào.Càng giống quả đào rồi, Tư Mã Chiêu thầm nghĩ.“Thích khách biết chính xác vị trí đại trướng của ta, ta đã đoán ra được hai phần; chúng tự nhận là tàn dư của Mạnh Đạt, còn mang thư giả theo, ta chắc bốn phần; sau đó, ta dùng chuyện bơi lội để thử phản ứng của chúng, đến lúc đó, ta đã nắm chắc sáu phần.”“Rồi Tào Sảng bất ngờ xuất hiện, vội vàng đem người đi, vậy thì, ta gần như khẳng định chín phần.”“Còn phần cuối cùng?”“Phần còn lại, chỉ đợi xem kết quả thẩm vấn ngày mai. Ta đoán, Đại tướng quân sẽ nói, bọn chúng đều là gián điệp Thục quốc, đêm nay mưu đồ ám sát, đáng chém đầu toàn bộ.”Hạ Hầu Nghiên thoáng ngây ra, trong đầu hiện lên hàng loạt câu hỏi.Ai biết rõ vị trí lều của Tư Mã Chiêu?Ai từng xem qua thư của Mạnh Đạt từ mười năm trước?Ai sợ hắn tra ra sự thật mà phải vội vã xuất hiện ngăn cản?Ai nóng lòng giết người diệt khẩu để chôn vùi manh mối?Nhất là, kẻ ấy còn chọn đúng lúc hắn bị thương nơi tay — khi hắn yếu nhất — để ra tay.Tim Hạ Hầu Nghiên đập dồn dập, tất cả đều chỉ thẳng về một người.“Là Tào Sảng! Tào Sảng muốn giết ca ca?!”Hạ Hầu Nghiên kinh hãi ngẩng đầu nhìn Tư Mã Chiêu, hắn thì bình tĩnh nhìn nàng, rõ ràng không lấy gì làm bất ngờ.“Tào Sảng hiểu rõ, phái hai mươi mấy tử sĩ đến đây khó mà lấy mạng ta. Ta nghĩ, mục đích thật sự của hắn là ép ta buộc phải lộ ra ám vệ phía sau, qua đó giáng đòn vào nhà họ Tư Mã.”“Còn nữa, Nghiên nhi nhớ chuyện ở huyện Doãn Xuyên chứ? Chuyện tỷ muội họ Hứa chết đi, Tào Sảng vốn không quan tâm. Nhưng ta đã đụng đến túi tiền của hắn, hắn sao có thể nuốt trôi? Hắn chắc chắn sẽ trả đũa. Chuyện đêm nay không thể bày ra trong một sớm một chiều, hắn đã âm mưu từ lâu.”“Ca ca chuyến này thật sự là bước bước hiểm nguy.” Hạ Hầu Nghiên khẽ thở dài, lông mày cũng nhíu lại.“Nghiên nhi đang lo cho ta sao?”Hạ Hầu Nghiên gật đầu, “Tào Sảng đã ra tay, tất nhiên sẽ không chỉ dừng lại ở đây. Không biết sau này hắn còn dùng thủ đoạn gì, muội lo cho ca ca sẽ bị thương.”Tư Mã Chiêu nhìn nàng, trong đáy mắt như ánh sao rực rỡ. “Nghiên nhi đã theo bên ta, chẳng lẽ không nghĩ muội cũng sẽ gặp nguy hiểm sao?”Hạ Hầu Nghiên sững người, rồi mới nhận ra hắn nói rất đúng, nàng thật sự chưa từng nghĩ đến điều đó.Tư Mã Chiêu cứ nhìn nàng chăm chăm, đến khi gương mặt nàng đỏ bừng, bắt đầu né tránh ánh mắt nóng rực ấy, hắn bỗng giơ tay không bị thương ra, ôm chặt nàng vào lòng.“Ta thật may mắn, có được Nghiên nhi đối xử với ta như vậy. Dù hiểm nguy rình rập, bão tố bủa vây, chỉ cần có Nghiên nhi bên cạnh, đã là phúc phận lớn nhất đời ta.”Bị hắn ôm chặt vào lòng, áp sát ngực hắn, nàng nghe rõ trái tim kiên cường của hắn đập thình thịch, mùi hương trầm tĩnh như thông như tuyết bao trùm lấy nàng, khiến lòng nàng bỗng yên ổn lạ thường. Hạ Hầu Nghiên cũng đưa tay ôm lấy eo hắn, lặng lẽ siết chặt.