“Phiền chết đi được!”

Hạ Hầu Nghiên chưa từng gặp qua nữ tử nào vừa nhẹ dạ lẳng lơ, lại không biết chừng mực đến thế. Cơn giận bốc lên trong lòng, nàng cũng chẳng buồn cân nhắc thiệt hơn, lập tức giơ tay gỡ lấy cung tên treo trong trướng, kéo căng dây, nhắm thẳng vào đối phương.

“Nếu còn dám nói năng xằng bậy, đừng trách ta không khách khí với mũi tên này!”

“Ối chao, khí thế cũng ra trò đấy! Ta nói cho ngươi biết, ta Cẩm Cô là đầu bài của Nam Lộc Uyển đấy! Nếu ngươi dám…” Lời còn chưa dứt, một mũi tên lông đen đã xé gió bay vút tới, ghim thẳng vào cây trâm vàng cắm trên đầu Cẩm Cô. Trâm rơi xuống đất, búi tóc vân mây nàng ta kỳ công chải chuốt cũng lập tức xổ tung.

“Cây trâm của ta! Đây là cây trâm tốt nhất của ta mà…” Cẩm Cô nhào tới nhặt lấy trâm, rồi òa lên khóc nức nở.

Nhìn bộ dạng ấy, Hạ Hầu Nghiên bất giác hạ cung xuống, lạnh giọng: “Ta có làm gì ngươi đâu mà khóc lóc. Mau nhặt lấy trâm, rồi đi đi.”

“Nô gia là nhận việc mà tới, nay còn chưa gặp được mặt Tư Mã tướng quân, cứ thế quay về, nhất định bị các chị em chê cười, lại còn bị cha đánh chết…” Cẩm Cô càng nói càng sầu khổ, càng khóc càng lớn tiếng. Hạ Hầu Nghiên bất giác động lòng trắc ẩn, bước lại đưa cho nàng ta một chiếc khăn tay.

“Đã là việc của ngươi, ta cũng chẳng trách nữa. Ngươi cứ nói với người ta là đã hầu hạ xong rồi, vậy là được.” Lúc này, Hạ Hầu Nghiên đã lờ mờ đoán ra, cái gọi là Nam Lộc Uyển hẳn là chốn phong nguyệt, còn Cẩm Cô tám chín phần mười là do Tào Sảng phái tới để hầu hạ Tư Mã Chiêu. Công tử thế gia ra vào chốn thanh lâu ở Lạc Dương vốn chẳng hiếm gì, chỉ là nàng chưa từng gán chuyện đó cho Tư Mã Chiêu.

Có điều, cái Nam Lộc Uyển này cũng chẳng ra làm sao, đầu bài đưa đến đây, người thì cao kều, phấn son thì đậm chát, chỗ nào cũng thấy là lạ.

“Thật chứ? Tư Mã tướng quân cũng chịu giúp ta gạt người khác sao?” Cẩm Cô nghe vậy, ngẩng đôi mắt đẫm lệ nhìn nàng. Hai người cách nhau không xa, dưới ánh đèn, Hạ Hầu Nghiên chợt thấy nơi cổ họng nàng ta lộ ra một chỗ lồi, không khỏi giật mình lùi lại.

“Ngươi… rốt cuộc là nam hay nữ?”

“Cái người hầu hạ này thật biết nói đùa, trong Trường An này ai chẳng biết Nam Lộc Uyển, nô gia là người của Nam Lộc Uyển, đương nhiên là ‘tượng cô’.”

“‘Tượng cô’… là gì?”

Thấy Hạ Hầu Nghiên thật sự không hiểu, Cẩm Cô liền vuốt vuốt tóc, vén tóc mai hai bên ra sau tai: “Xem ra ngươi thật sự không biết. ‘Tượng cô’ là ‘giống nữ mà chẳng phải nữ’, tất nhiên đều là thân nam nhi cả.”

Cẩm Cô vừa nói vừa đứng dậy, tự nhiên đi tới trước gương đồng sửa sang lại tóc tai. Hạ Hầu Nghiên thì đứng ngây ra đó.

Thảo nào từ cử chỉ đến dáng điệu đều là lạ, nghĩ cũng đúng, vốn là nam nhi, lại phải bắt chước nữ nhi, không quái đản mới lạ.

Chỉ là, vì sao Tào Sảng lại sai người đưa một ‘tượng cô’ tới cho ca ca Tử Thượng? Chẳng lẽ, hắn cho rằng ca ca thích nam nhân? Nàng bất giác nhớ tới cuốn “Diễm Vị” mà Hạ Dung tặng mình, hình như cũng có vẽ cảnh hai nam nhân quấn quýt lấy nhau…

Đúng lúc ấy, ngoài trướng vang lên tiếng huynh đệ Thành Tế: “Tướng quân, Quách tướng quân.” Tiếp đó, Tư Mã Chiêu liền vén rèm bước vào, theo sau là một vị trung niên tướng mạo đoan chính, tầm vóc trung bình. Người ấy tuy không mặc giáp trụ, nhưng thân là con gái tướng môn, Hạ Hầu Nghiên vừa liếc đã nhận ra khí tức nhuốm mùi chinh chiến sát phạt như cha nàng, Hạ Hầu Thượng.

Hạ Hầu Nghiên còn chưa kịp lên tiếng, Cẩm Cô đã quỳ phịch xuống đất: “Cẩm Cô tham kiến Quách tướng quân, tham kiến Tư Mã tướng quân.” Hạ Hầu Nghiên ngơ ngác nhìn hắn, chỉ trong chốc lát mà đã búi lại tóc, cài trâm ngay ngắn.

Tư Mã Chiêu chưa nói gì, Quách Hoài đã mở miệng: “Ngươi là ai, sao lại nhận ra ta và Tư Mã tướng quân?”

“Khởi bẩm Quách tướng quân, nô gia là tượng cô của Nam Lộc Uyển, phụng lệnh Đại tướng quân tới hầu hạ Tư Mã tướng quân. Quách tướng quân anh minh thần võ, oai chấn Ung Lương, bọn Khương Hồ đều phải run sợ. Phụ thân nô gia từ lâu đã cho chúng ta xem qua dung nhan tướng quân trên họa quyển. Nô gia nhận ra Quách tướng quân, tự nhiên đoán ra người còn lại chính là Tư Mã tướng quân.”

Bộ râu bên mép Quách Hoài khẽ rung mấy lượt, như muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Tư Mã Chiêu chỉ bình thản nói: “Đã là thịnh ý của Đại tướng quân, Chiêu xin nhận lòng, thưởng ngân đã chuẩn bị, ngươi cứ lĩnh rồi lập tức hồi phủ.”

“… Vâng…” Cẩm Cô hơi do dự, cúi người hành lễ rồi chầm chậm bước ra. Vốn là kẻ lăn lộn chốn phong trần lâu năm, từ khi Tư Mã Chiêu bước vào, hắn đã hiểu ngay: vị tướng quân này tuấn tú phong lưu là thế, song tuyệt không phải hạng ưa thích nam phong. Chỉ có điều, có bạc cầm về, lại chẳng phải hầu hạ ai, cũng kể là một mối làm ăn béo bở.

“Khoan đã.”

Cẩm Cô vừa định vén rèm đi ra thì Tư Mã Chiêu đã cất giọng gọi lại.

Cẩm Cô lập tức quay mình cúi đầu: “Tư Mã tướng quân còn điều gì dặn dò?”

“Ngươi nhà còn một tiểu đệ, năm ngoái cũng bị đưa vào Nam Lộc Uyển, có đúng không?”

Cẩm Cô ngẩng phắt lên, ánh mắt tràn ngập kinh hãi, rồi lại cúi đầu thật sâu: “Đúng.”

“Hôm nay, ta đã cho người chuộc nó ra rồi, sau này sẽ cho nó vào trường, học văn hay tập võ, tất cả đều tùy huynh đệ các ngươi thương nghị.”

Bàn tay to bè của Cẩm Cô siết chặt lấy vạt áo hai bên, giọt lệ to như hạt đậu rơi xuống lách tách. Hắn quỳ sụp xuống, giọng run run: “Đa tạ tướng quân, ân tái tạo này, tiểu nhân xin khắc cốt ghi tâm.”

Tư Mã Chiêu khẽ giơ tay ra hiệu cho hắn đứng dậy: “Chỉ là, chuyện trong trướng đêm nay, nửa chữ cũng không được hé ra ngoài, ngươi nhớ cho rõ.”

Đây là lần đầu tiên Tư Mã Chiêu thực sự nhìn thẳng vào hắn kể từ khi vào trướng. Dẫu từng gặp đủ hạng người, Cẩm Cô cũng không khỏi rùng mình trong lòng — một đôi mày mắt phong lưu là thế, nhưng sâu trong đáy mắt ấy, lại là một mảnh băng giá, khiến hắn bất giác ớn lạnh cả sống lưng.

“Tiểu nhân đã nhớ, tướng quân cứ yên tâm, nửa lời cũng tuyệt không tiết lộ.”

Ra khỏi doanh trướng, lòng Cẩm Cô như sóng lớn vỗ bờ, lối về suýt nữa cũng bước nhầm. Từ nhỏ nhà nghèo, bị bán vào Nam Lộc Uyển, hắn đã quen sống kiếp này, nhưng chưa bao giờ cam lòng để tiểu đệ cũng bước lên con đường ấy. Nay Tư Mã tướng quân chuộc đệ ra, lại hứa cho học hành đàng hoàng, hắn tự nhiên khắc ghi ơn nghĩa trong lòng, cũng hiểu ra: vị tướng quân này tuyệt không phải hạng tầm thường. Nam Lộc Uyển phụ thân hắn sáng nay mới bảo hắn đến hầu hạ, vậy mà Tư Mã tướng quân đã nắm rõ chuyện nhà hắn, lại còn biết điểm yếu mà nắm chắc. Quách Hoài tướng quân tuy lớn tuổi hơn, song trước mặt vị tướng trẻ này lại cung kính dè dặt, đúng là chủ thần đã phân…

“Nhị công tử, Tào Sảng lúc nào cũng cho người giám thị, ta không tiện ở lâu, đành ở đây nói ngắn gọn vậy. Tào Sảng khăng khăng muốn đi đường Thảng Lạc, bọn ta khuyên can không được, đành nghe theo. Nhưng đường Thảng Lạc cách xa vùng Khương, Hồ, về sau việc lương thảo tiếp tế tất sẽ thành mối hoạ lớn!”

Sau khi Cẩm Cô rời đi, Quách Hoài cùng Tư Mã Chiêu bàn bạc quân tình, cũng không né tránh Hạ Hầu Nghiên, Hạ Hầu Nghiên liền tự giác bước ra sau bình phong, tránh làm phiền hai người.

“Nay Tào Sảng thống lĩnh tam quân, đắc ý vênh vang, bên cạnh lại có Đặng Dương, Lý Thắng xu nịnh, căn bản không nghe lọt tai lời can gián của chúng ta. Chỉ đành chờ sau khi giao chiến với quân Thục, hắn nếm mùi bại trận, mới mong khuyên bảo được phần nào.”

“Hầy! Nay lại còn ép dân Khương, dân Hán ra làm binh, e rằng sẽ khiến lòng dân rời rạc, biên cương thêm rối ren!”

Quách Hoài là Thứ sử Ung Châu, trấn giữ biên cảnh tây bắc nước Ngụy. Vùng này Khương, Hồ, Hán lẫn lộn cư ngụ, thường có sơn tặc nổi lên, các bộ lạc Khương Hồ cũng hay biến động, bởi vậy ông rất để tâm đến lòng dân hướng về đâu.

“Quân bị ép trưng dụng thì khó lòng sai khiến. Quách Hoài tướng quân dù lĩnh quân tiên phong, nhưng theo Chiêu thấy, chớ nên quá chấp nhất chuyện thắng bại, điều trọng yếu nhất là tận lực giữ được tính mạng cho các tướng sĩ.”

“Vâng.”

Sau khi Quách Hoài rời đi, Hạ Hầu Nghiên mới từ sau bình phong bước ra, chỉ thấy Tư Mã Chiêu đang gỡ mũi tên lông đen ghim trên vách trướng, tiện tay xoay nhẹ trong lòng bàn tay.

“Mũi tên này ghim sâu thế kia, đủ thấy vừa rồi A Nghiên giận lắm nhỉ.”

Sau khi rút tên, vách trướng lộ ra một lỗ nhỏ, gió lạnh theo đó lùa vào, Hạ Hầu Nghiên thấy hối hận vì nhất thời nóng giận, khẽ lí nhí nói: “Vừa rồi… chỉ là hiểu lầm với Cẩm Cô.”

“Giờ thì, hiểu lầm đã hoá giải chưa? A Nghiên cũng hết giận rồi chứ?”

Nghe hắn hỏi vậy, Hạ Hầu Nghiên lại nhớ tới nghĩa của chữ ‘tượng cô’, bất giác thốt lên: “Tử Thượng ca ca, sao Tào Sảng lại ngờ huynh thích nam nhân, còn sai người đưa một kẻ như vậy đến?”

Tư Mã Chiêu khẽ lắc đầu, cười nhạt: “Chẳng phải cũng vì muội sao.”

“Muội?” Hạ Hầu Nghiên ngơ ngác chỉ vào mình, nhưng rất nhanh nàng đã hiểu ra ý của Tư Mã Chiêu: chỉ e chính vì ngày ngày nàng giả làm nam nhân, lại còn ăn ngủ cùng trướng, nên mới sinh ra lắm lời đồn đãi.

Tư Mã Chiêu khẽ thở dài, chậm rãi nói:

“Nay trong quân đều đồn, nói ta có sở thích Long Dương chi hảo, thanh danh của ta coi như hoàn toàn mất rồi.”

Trong giọng hắn mang theo ba phần lo lắng, Hạ Hầu Nghiên cũng luống cuống theo: “Chuyện này… phải làm sao mới được?”

“Cũng chẳng sao, cùng lắm thì tiểu thư kinh thành không dám gả cho ta, Đại tướng quân thì thỉnh thoảng lại sai người đưa nam nhân đến, còn cha anh thì sẽ tra hỏi. Ta đoán, huynh trưởng ta không chừng sắp gửi thư tới hỏi chuyện rồi.”

Hắn nhìn nàng, ánh mắt lại mang theo vài phần trêu chọc, tiện tay vung lên, ném mũi tên vào ống đựng tên, nghe một tiếng “phập”, mũi tên *** *** ngay ngắn.

Hạ Hầu Nghiên bước lại gần, ngửi được mùi rượu nhàn nhạt trên người hắn, lại thấy đuôi mắt hắn đỏ hoe, giọng nói cũng không giống ngày thường.

“Tử Thượng ca ca, huynh… uống say rồi sao?”

Tư Mã Chiêu lắc đầu, đôi mắt long lanh ẩm ướt chỉ chuyên chú nhìn nàng, nhìn đến mức tim nàng đập dồn không dứt.

“Nếu ca ca say rồi, để muội bảo Tích Duyệt nấu canh giải rượu…”

Tư Mã Chiêu lại lắc đầu: “Không cần, A Nghiên dìu ta nghỉ đi.”

Dẫu giả làm thị vệ đã lâu, nhưng Hạ Hầu Nghiên xưa nay không mấy khi hầu hạ người khác, mấy ngày nay, nàng luôn đợi đến khi khát mới nhớ rót nước cho hắn, cũng toàn là Tư Mã Chiêu tự tay chải tóc cho nàng trước, nàng mới vội tháo phát quan cho hắn.

Đây là lần đầu tiên Tư Mã Chiêu chủ động để nàng làm việc cho mình, Hạ Hầu Nghiên bèn càng thêm cẩn thận, dìu hắn tới bên giường, đợi hắn ngồi xuống rồi, nàng còn cố nhớ dáng vẻ Tích Duyệt hầu hạ mình hằng ngày, định bụng quỳ xuống giúp hắn tháo giày, nào ngờ tay lại bị Tư Mã Chiêu nắm chặt.

“Việc này, A Nghiên không cần làm.”

Vừa dứt lời, hắn đã nghiêng người nằm xuống giường.

“Tử Thượng ca ca, phát quan huynh còn chưa tháo, y phục cũng chưa đổi…” Hạ Hầu Nghiên vừa nói, vừa định vòng qua tháo phát quan cho hắn, nhưng eo đã bị hắn trở tay giữ chặt, kéo hẳn vào lòng.

Trong khoảnh khắc, Hạ Hầu Nghiên đã bị hơi thở tùng bách quen thuộc của hắn vây kín, xen lẫn mùi rượu nhè nhẹ, nàng áp mặt lên ngực hắn, nghe rõ tim hắn đập từng nhịp trầm ổn. Mọi thứ đều khiến người ta mê loạn.

“Giờ thì, A Nghiên có thể giúp ta tháo phát quan rồi.” Giọng Tư Mã Chiêu lười biếng khàn khàn, mắt chỉ khép hờ, như chẳng nhìn nàng, lại khiến Hạ Hầu Nghiên bạo gan hơn. Nàng liền trèo lên người hắn, hai đầu gối chống trên giường, cánh tay khẽ vươn ra, cẩn thận tháo từng lớp phát quan trên mái tóc hắn.

Gỡ xuống Kim Thiềm quan, tháo dải phát đái, ngón tay nàng khẽ luồn vào, chải vuốt mái tóc đen dài của hắn. Cùng lúc ấy, Tư Mã Chiêu cũng vươn tay tháo dải phát đái trên đầu nàng.

Thân phận thị tòng không đội phát quan, chỉ dùng dải lụa đơn giản buộc tóc, dải buộc vừa tuột ra, một suối tóc đen như nước liền xõa xuống, rủ trên má, tràn dọc bờ vai.

Tư Mã Chiêu vòng tay ôm lấy thắt lưng nàng, lại kéo nàng sát vào lòng. Khoảng cách giữa hai người gần đến mức khiến người ta nghẹt thở, hơi thở quyện vào nhau, rõ ràng nghe thấy.

“Vì A Nghiên mà ta đã mang tiếng xấu đến chừng này, A Nghiên định bồi tội cho ta thế nào đây?”Đây là lần đầu tiên nàng nghe Tư Mã Chiêu cất giọng như vậy — lười biếng, trầm thấp, lại như mang ma lực, cứ như có sợi tơ vô hình nối từng chữ, mê hoặc nàng lần theo sợi tơ ấy, lần bước vào nơi ngọt ngào xa lạ.

“Muội…” Hạ Hầu Nghiên chỉ thấy cả người nóng bừng, khí huyết dồn hết lên gò má. Nàng chỉ biết bản thân thích Tư Mã Chiêu, còn với những chuyện thân mật ám muội thế này thì hoàn toàn lạ lẫm, vừa vui sướng, lại vừa thẹn thùng, xen lẫn chút hoảng hốt.

Yết hầu Tư Mã Chiêu khẽ động, cuối cùng không nhẫn được nữa, ngẩng đầu, chạm môi nàng.

Từ khi nào, hai bàn tay hắn đã đan chặt lấy tay nàng, mười ngón quấn vào nhau. Tóc dài của cả hai rối vào nhau, buông xõa trên giường.

Chẳng rõ qua bao lâu, chỉ đến khi Hạ Hầu Nghiên cảm giác mình sắp không thở nổi nữa, Tư Mã Chiêu mới chịu buông ra. Hắn cũng như nàng, gò má ửng đỏ, nhưng đôi mắt lại trong veo, đã chẳng còn chút hơi men. Hắn bế bổng nàng lên, vòng qua bình phong, nhẹ đặt lên giường, rồi đắp chăn cho nàng, tỉ mỉ vuốt lại mép chăn ngay ngắn.

“Có những chuyện, đợi đến sau khi chúng ta thành hôn rồi hẵng làm, được không?”

Hạ Hầu Nghiên đỏ mặt gật đầu, kéo chăn trùm kín lên đầu. Phía trên, giọng Tư Mã Chiêu vẫn dịu dàng như dòng suối: “A Nghiên nghỉ sớm đi, ngày mai còn phải lên đường.”