“Nghe nói dạo gần đây, trong doanh trướng của Tư Mã tướng quân đổi người hầu cận, chẳng lẽ đám hầu cận cũ đã phạm sai sót gì sao?”Hoàng hôn buông xuống, quả nhiên đúng như Tư Mã Chiêu đã nói, đại quân nước Ngụy hành quân đến Hổ Lao Quan thì hạ trại bên ngoài thành, nhóm bếp nấu ăn.Lý Khánh Thuận múc một bát cháo kê, lại lấy thêm một chiếc bánh bột tạp lương, rồi cùng mấy huynh đệ binh sĩ ngồi bệt trên bãi cỏ dùng bữa. Hắn vốn là tiểu đầu mục trong cấm quân, nhưng được giao nhiệm vụ giám thị Tư Mã Chiêu, tự biết cần hòa đồng cùng đám quân tốt, nên thường xuyên làm ra vẻ hào phóng, được lòng đám lính dưới trướng Tư Mã Chiêu.“Bọn ta chỉ là lính quèn, gần sao được cạnh tướng quân, mấy chuyện đó ai mà rõ? Này, Vu Đại Xuân, gã Cao Mãnh trước vốn hầu hạ trong doanh tướng quân chẳng phải đồng hương với ngươi sao? Ngươi có biết chuyện gì không?”Một tên lính mặt lấm tấm tàn nhang, lông mày nhỏ, quay sang hỏi người ngồi cạnh — gã được gọi là Vu Đại Xuân, thân hình cao lớn, mặt mày dữ tợn nhưng ánh mắt lại lộ vẻ chất phác. Hắn xua bàn tay to như quạt, đuổi lũ ruồi quanh bát cháo, ực một hơi cạn sạch, rồi mới ợ một tiếng đầy bụng, thong thả đáp:“Trong trướng tướng quân quả có đổi ba người hầu mới.”“Ba người này là ai vậy? Từ trước đến nay trong quân ta đã thấy bao giờ đâu?” Lý Khánh Thuận vờ hỏi.Vu Đại Xuân lắc đầu cười:“Lý huynh không biết rồi! Ba người đó vốn là người nhà Tư Mã phủ, từ nhỏ đã theo hầu tướng quân trưởng thành. Trước vốn đi theo bộ phận vận lương đi trước, nên bọn ta mới chưa gặp mặt. Đoán chừng thằng Cao Mãnh kia hầu hạ không vừa ý tướng quân, nên mới đổi người cũ lấy người mới.”Có người chen lời, hạ giọng ra vẻ bí mật:“Ta nghe nói trong ba người đó, có một tên ngày đêm không rời tướng quân nửa bước, ngay cả đêm cũng ngủ trong trướng tướng quân đấy!”“Ta cũng nghe phong thanh, hình như hắn ngay cả cơm cũng ăn trong doanh trướng, luôn kề cận bên tướng quân…”Một người khác lén cười, hạ giọng thì thầm:“Nghe bảo tên đó mặt mũi thanh tú, vóc người mảnh mai, chẳng ra dáng quân tốt, nhìn chẳng khác nào… tượng cô…”*(*chỉ nam sủng, thiếu niên đồng tính – lối nói ẩn dụ thời xưa)Nghe đến đây, Vu Đại Xuân liền vội vàng xua tay:“Chư vị huynh đệ chớ có nói bậy! Chuyện riêng của tướng quân, há để chúng ta gièm pha? Nếu để Trương Tuấn đại nhân nghe được, thế nào cũng phạt nặng, đừng nói nữa!”Vừa dứt lời, quả nhiên thấy Trương Tuấn dẫn theo mấy thân binh đi tới, đám quân sĩ ai nấy im bặt như cắt, không dám hó hé.Ngay trong đêm, đã có một phong thư khẩn được gửi về tay Tào Sảng. Hắn ngồi trong trướng, soi đèn đọc thư, vừa đọc vừa vuốt đầu gối, rồi cất tiếng cười ha hả:“Không ngờ! Thật không ngờ! Tư Mã tiểu tử lại thích cái thứ ấy! Bảo sao khi ta mở tiệc y luôn viện cớ không đến — thì ra chẳng màng giai nhân mỹ thiếp, chỉ mê tượng cô luyến đồng. Ha ha ha ha…”Tiếng cười thô kệch vang dội cả doanh trướng, truyền ra ngoài. Bên cạnh, Đặng Dương phe phẩy chiếc tu phiến ngọc, cũng cười mà rằng:“Như thế càng tốt. Tướng quân chỉ cần biết lấy điều này mà khống chế, hẳn hắn sẽ cam tâm nghe lệnh tướng quân sai khiến.”Đúng lúc ấy, tham quân Dương Vĩ mặt mày rạng rỡ, vén màn trướng bước vào:“Khởi bẩm Đại tướng quân, vừa có tin cấp báo từ Lạc Dương: Tam Châu Khẩu đại thắng!”“Mau trình lên đây!”Tào Sảng vội đứng dậy, đón lấy mật thư, đọc lướt qua, nụ cười trên mặt hắn dần tắt. Thì ra đúng lúc Tào Sảng suất đại quân tiến Thục, bên Thục – Ngô cũng định hợp binh phạt Ngụy. Nhưng vì Thục tướng Tưởng Uyển lâm bệnh nặng, quân Thục chưa kịp khởi hành thì quân Ngô đã do danh tướng Chu Nhiên cầm đầu bất ngờ tập kích. Triều đình khẩn cấp lệnh Tư Mã Sư xuất quân chống trả. Chu Nhiên không địch nổi Tư Mã Sư, bỏ chạy trong đêm, Tư Mã Sư truy đuổi đến Tam Châu Khẩu, chém hơn vạn địch, thu được vô số thuyền bè, quân nhu.Tào Sảng đọc xong, Đặng Dương và Dương Vĩ cũng nối tiếp cúi đầu đọc qua. Dương Vĩ — tuy là tâm phúc của Tào Sảng — nhưng vốn say mê binh pháp, không ưa quyền thuật, trong lòng thật tâm khâm phục tài điều binh của Tư Mã Sư, bèn vui vẻ tán tụng:“Tư Mã Sư tướng quân không hổ danh là danh tướng một thời, quả có phong thái anh hùng như tiên phụ! Một trận liền phá quân Ngô, hiển dương quốc uy…”Nhưng vừa nói xong, hắn đã nhận ra gương mặt u ám của Tào Sảng, ánh mắt tối tăm của Đặng Dương, mới biết mình đã lỡ lời, vội ngậm miệng không dám nói tiếp.Đặng Dương vẫn ung dung phe phẩy tu phiến, cười lạnh:“Tướng quân chớ nên bận tâm. Tam Châu Khẩu đại thắng tuy đáng mừng, nhưng so với công lao sắp tới khi tướng quân hạ Hán Trung, tiến thẳng Ích Châu thì chẳng khác nào đom đóm với vầng trăng sáng giữa trời. Thật chẳng đáng để lo.”“Hừ! Tất nhiên là vậy! Đợi bản tướng quân suất mười vạn đại quân chiếm Hán Trung, thẳng tiến Ích Châu, mới thực sự làm rạng danh uy thế Đại Ngụy ta, khiến tứ phương quy phục!”Cùng lúc ấy, Tư Mã Chiêu cũng vừa nhận được thư nhà do huynh trưởng gửi tới, đọc xong liền thoáng nét u sầu.Hạ Hầu Nghiên thấy vậy bèn hỏi:“Tử Thượng ca ca, huynh trưởng thắng trận lẽ ra phải vui mới phải, sao nét mặt huynh lại vướng muộn phiền?”Tư Mã Chiêu khẽ thở dài:“Điều ta lo không phải chiến sự, mà là bệnh tình của huynh trưởng. Lúc nhỏ, huynh có một khối u mọc cạnh mắt, phụ thân đã mời danh y chữa trị, vị danh y khuyên nên cắt bỏ khối u, nhưng khi ấy huynh còn nhỏ tuổi nên không thành. Dạo gần đây, khối u bắt đầu ngứa rát, chỉ e bệnh tình có dấu hiệu xấu đi.”Hạ Hầu Nghiên khẽ chau mày:“Đã vậy, chi bằng mau mời vị danh y ấy đến chữa cho Tử Nguyên huynh trưởng đi!”Tư Mã Chiêu khẽ lắc đầu:“Vị danh y ấy vốn du phương tứ hải, nay đây mai đó, không duyên chẳng gặp được.”Hạ Hầu Nghiên nghiêng mình, giọng nghiêm túc:“Ca ca chớ quá lo lắng, bá phụ Trọng Đạt đường đường là Thái úy, có thể dâng tấu lên Thái hậu, mời Thái y viện chẩn trị cho Tử Nguyên huynh . Chờ sau này chúng ta trở về Lạc Dương, ta sẽ cùng huynh tới Bạch Mã Tự, cầu xin Phật Tổ Bồ Tát phù hộ cho huynh trưởng sớm lành bệnh.”Nghe nàng nói vậy, Tư Mã Chiêu thu tờ thư lại, thần sắc cũng dần trở về vẻ ôn hòa thường nhật:“Huynh trưởng chỉ nói chỗ ấy ngứa, chưa hẳn đã tái phát, có khi chỉ do thuỷ thổ Giang Tả không hợp mà sinh mẩn ngứa cũng nên. A Nghiên cũng chớ phiền lòng lo lắng quá.”Nàng gật đầu, còn đang muốn nói thêm thì chợt nghe Tư Mã Chiêu bật cười:“Nay Tam Châu Khẩu đã đại thắng, đoán chừng Ngô quốc trong một thời gian không dám xâm phạm nữa, huynh trưởng cuối cùng cũng có thể thành thân suôn sẻ. Chỉ tiếc là, ta và A Nghiên không thể dự hỉ sự ấy.”Hạ Hầu Nghiên nghe đến đây, ánh mắt liền sáng lên, thấp giọng hỏi:“Vị tỷ tỷ sắp trở thành đại tẩu, rốt cuộc là người như thế nào? Ta thật muốn gặp thử xem, chờ khi chiến sự chấm dứt…”Nói được nửa câu, nàng bỗng đỏ bừng mặt, giơ tay che miệng lại — bởi nàng chợt nhận ra, xưng hô “đại tẩu” thế này, chẳng khác nào ngầm tự coi mình đã là thê tử Tư Mã Chiêu.Tư Mã Chiêu tự nhiên cũng nghe ra ý tứ, khóe môi khẽ nhếch, nắm lấy hai tay nàng, giọng đầy ý cười:“Huynh trưởng cưới vợ, ta cũng mừng thay. Ta đã chờ chẳng nổi nữa rồi — hôn sự của ta và A Nghiên, sang năm sẽ kết, được không?”Hạ Hầu Nghiên hai gò má đỏ hồng, song bản tính vốn thẳng thắn, cũng không quanh co giấu giếm, chỉ nhỏ giọng đáp:“Chuyện này… tất phải… tất phải được mẫu thân đồng ý mới được…”Lời còn chưa dứt, ý ngầm đã rõ ràng: nàng tất lòng cam dạ nguyện.Trong trướng, ánh nến phảng phất, soi lên dung nhan nàng, vốn thanh tú đã đành, nay lại điểm thêm nét thẹn thùng đáng yêu, càng khiến Tư Mã Chiêu nhìn mà tâm ý ngứa ngáy. Hắn không kìm được vươn tay, nhẹ nâng cằm nàng, buộc nàng phải nhìn thẳng vào mắt mình.Trên đời, mỹ nhân phong tình muôn vẻ — người thì diễm lệ, kẻ thì kiều mị, kẻ thì yếu đuối nhu nhược, người lại thuần khiết vô tà — nhưng bất luận kiểu nào, cũng không ai làm hắn say đắm đến vậy.Nàng khi giận dỗi, giống như con báo nhỏ xù lông, khiến hắn vừa buồn cười vừa bất lực; khi ngoan ngoãn, lại tựa chú thỏ trắng sợ sệt, khiến hắn chỉ muốn nâng niu bảo bọc, chẳng dám làm nàng sợ. Lúc nàng động, tựa lửa rừng bừng cháy; lúc nàng tĩnh, lại như dòng suối mát chảy êm, khiến hắn chỉ cảm thấy — đây chính là bảo vật trân quý nhất đời.Hắn thấp giọng ngâm khẽ:“Có mỹ nhân trong lòng, đêm nghĩ ngày mong;Đêm chẳng chợp mắt, ăn chẳng biết ngon;Đi chẳng tựa ai, ngồi chẳng vững dạ;Đọc sách chẳng hiểu, hành quân chẳng minh.”Hạ Hầu Nghiên nghe xong, mặt đã đỏ lại càng đỏ, nhất là khi nhìn thấy đôi mắt hắn phủ đầy sóng gợn lưu ly, ánh nhìn như câu hồn đoạt phách. Toàn thân nàng mềm nhũn, hơi thở đều như vương mùi hương cỏ cây mát lạnh trên người hắn, chưa kịp né tránh thì đôi môi mềm ấm của hắn đã phủ lên. Đầu tiên là môi bên, khóe môi, rồi cuối cùng trọn vẹn là một nụ hôn quấn quýt, triền miên, chẳng rời....Bất tri bất giác, đại quân đã ra khỏi Dự Châu, tiến vào địa giới Ung Châu, thêm một ngày đường nữa là tới Trường An, hội sư cùng Hạ Hầu Huyền và các tướng lĩnh khác.Hằng ngày, Hạ Hầu Nghiên ăn ở chung trướng với Tư Mã Chiêu, lại cùng ngồi ngựa sánh vai suốt đường đi, vì thế trong quân liền âm thầm truyền ra lời đồn rằng nàng là đồng sủng do phủ Tư Mã Chiêu nuôi dưỡng.Khi đến Trường An, Hạ Hầu Huyền cùng Quách Hoài đã sớm chỉnh đốn binh mã, chờ sẵn ngoài thành. Tào Sảng mừng rỡ, đêm ấy thiết yến khoản đãi chư tướng trong đại trướng, Hạ Hầu Huyền, Quách Hoài, Đặng Dương đều có mặt, Tư Mã Chiêu cũng được mời tới dự.Chỉ còn lại Hạ Hầu Nghiên một mình trong trướng, nghĩ tới ca ca nay cũng đang ở trong quân, sắp tới còn phải cùng nhau chinh phạt, lòng vui mừng khôn xiết, nhưng lại chẳng dám đi gặp, sợ chọc giận huynh trưởng, càng sợ bị đuổi về.Ngay khi Hạ Hầu Nghiên đang mừng lo lẫn lộn, suy nghĩ rối bời thì ngoài trướng bỗng náo động. Hôm nay Tư Mã Chiêu đi dự yến trong doanh Tào Sảng, Trương Tuấn và vài người theo hầu, bên ngoài trướng giao cho hai huynh đệ Thành Tế, Thành Thôi canh giữ. Hai người này đều cao lớn vạm vỡ, lưng hùm vai gấu, võ nghệ hơn người, lại trung thành tuyệt đối, chỉ nghe lệnh một mình Tư Mã Chiêu.Trước khi đi, Tư Mã Chiêu căn dặn hai huynh đệ phải bảo vệ Hạ Hầu Nghiên, coi lời nàng như lời hắn, không được trái lệnh. Hai người cũng chẳng hỏi nhiều, chỉ một mực tuân theo.Hạ Hầu Nghiên vén rèm vải nhìn ra, chỉ thấy một nữ tử mặt đánh phấn đậm, mình khoác xiêm y diễm lệ, đang giằng co cùng huynh đệ Thành Tế, Thành Thôi. Nàng ta muốn vào trướng, huynh đệ họ Thành lại giơ trường thương chặn ngang, quyết không cho vào.Tối nay, hai quân hội sư, Tào Sảng mở tiệc lớn chiêu đãi tướng sĩ, binh lính thường ngày cũng được miễn lệnh cấm rượu, được tự do chè chén một đêm, bởi vậy trong doanh trại không ít người đang nướng thịt uống rượu, nghe thấy nơi này ồn ào, ai nấy đều xôn xao kéo đến xem.“Ta là người do Đại tướng quân phái tới, các ngươi vô lễ thế này, ta sẽ bẩm báo Đại tướng quân, trị tội các ngươi bất kính!”“Đại tướng quân với chẳng Đại tướng quân, huynh đệ ta chỉ nghe lệnh Tư Mã công, đừng có làm càn ở đây. Nếu không nghe, mặc ngươi do ai phái tới, một đao đâm chết cả lũ!”Nghe Thành Tế nói vậy, y quả nhiên thật sự vung trường thương đâm thẳng về phía người đàn bà kia. Hạ Hầu Nghiên sợ thật sự sẽ xảy ra mạng người, đến lúc đó Tư Mã Chiêu khó bề giải thích với Tào Sảng, vội vàng hô to:“Dừng tay mau!”Thành Tế nghe thấy giọng nàng, liền thực sự thu thương lại. Hắn nhớ rất rõ lời dặn của Tư Mã Chiêu: khi công tử không ở đây, mọi việc đều phải nghe theo người trong trướng này, còn vì sao thì hắn chưa từng nghĩ sâu.Cứ như vậy, Hạ Hầu Nghiên đành phải để người đàn bà kia vào trong doanh trướng. Nhưng khi vừa bước vào, nàng đã cảm thấy người này có điều gì đó rất quái lạ. Chỉ thấy ả vóc dáng cao gầy, cao hơn nàng những nửa cái đầu, trên mặt bôi phấn dày, mùi hương son phấn phả ra nồng nặc, vậy mà so với những nữ tử mà nàng từng gặp, ả cứ khác khác làm sao. Còn khác chỗ nào, nàng nhất thời lại chẳng nói rõ được.Chợt nghe ả cất giọng lẳng lơ, nhẹ kéo âm cuối, nói như thở:“Hơ, lạ thật đấy! Đã sai nô gia tới hầu hạ Tư Mã tướng quân, vậy mà trong trướng lại còn có một cô nương giả làm nam nhân? Xem ra khẩu vị của vị Tư Mã tướng quân này… quả là đặc biệt ghê~”Hạ Hầu Nghiên sững người, rồi lập tức khẽ lắc đầu, vội vàng phủ nhận:“Gì mà cô nương với chả nữ tử? Cô nương chớ có nói bậy!”Nàng hiểu rõ quân doanh tuyệt không được mang nữ quyến theo, nếu để kẻ khác biết, Tào Sảng tất sẽ vin cớ quở trách, thậm chí giáng tội Tư Mã Chiêu.Nào ngờ ả kia bĩu môi, nhướng mày cười khẽ:“Ngươi cái bộ dạng này ấy à, dọa được mấy gã đàn ông ngu ngốc bên ngoài còn được, chứ làm sao qua nổi cặp mắt tinh tường của ta — Cẩm Cô đây?”Giọng ả mềm oặt, cứ như con mèo đang *** **, song chất giọng lại không giấu được âm sắc trầm khàn lạ tai. Vừa nói, ả vừa giơ tay lên, làm bộ làm tịch vuốt vuốt cây trâm ngọc cài trên đầu, cằm hơi hất lên, ánh mắt đưa tình như tơ nhện giăng.Nhưng Hạ Hầu Nghiên lại nhìn chằm chằm bàn tay đang giữ cây trâm kia — đôi tay ấy to lớn dị thường, đốt xương thô to, tuyệt không giống tay nữ nhân, mà ngược lại, rõ ràng là tay của một gã đàn ông!Nàng nghi hoặc càng sâu, giọng cũng đanh lại:“Ngươi tới đây rốt cuộc muốn làm gì?”Ả gọi mình là Cẩm Cô, giọng điệu lại uốn éo đáp:“Làm gì ư? Dĩ nhiên là phụng lệnh Đại tướng quân, tới hầu hạ Tư Mã tướng quân cho thật tốt… Chẳng lẽ ngươi còn muốn đuổi ta đi?”Hạ Hầu Nghiên nhịn xuống cơn ghê tởm, cố giữ giọng hòa hoãn:“Tư Mã tướng quân không cần ngươi hầu hạ, mau lui ra đi.”Ai ngờ ả kia lại cong môi cười khẩy, đưa tay lên che miệng, giả vờ e thẹn:“Ôi chao, sao mà được? Cha ta đã nhận bạc của Đại tướng quân rồi, nô gia đương nhiên phải hầu hạ Tư Mã tướng quân thật thoải mái, kẻo lại làm mất thanh danh Nam Lộc Uyển chúng ta.”“Nam Lộc Uyển gì cơ? Rốt cuộc ngươi là thứ gì vậy?” Hạ Hầu Nghiên nghe ả hết một câu “hầu hạ Tư Mã tướng quân” lại “hầu hạ thoải mái”, rốt cuộc cũng nổi giận.Cẩm Cô lại nghiêng đầu, mắt phượng nhếch lên, giọng ngọt lịm mà chua ngoa:“Muội muội hung dữ thế này, dọa chết người ta mất thôi. Nữ tử mà, phải dịu dàng mềm mại một chút, nam nhân mới thương tiếc nâng niu. Chứ dữ dằn như muội, khó trách chẳng được Tư Mã tướng quân sủng ái độc nhất rồi~”