Tiểu Hứa còn chưa nói xong, đột nhiên nấc một cái, liếc nhìn Lệ Nam Hành với một khát vọng sống mãnh liệt. Nhưng hình như anh rất hài lòng về việc mình được Phong Lăng chăm sóc vào lúc yếu đuối như này, không cảm thấy đau buồn chút nào.Chậc chậc, nói cái gì mà nên chọn đến chỗ của Phong Lăng còn hơn là về nhà họ Lệ, thật ra vốn chẳng có ý định lựa chọn ấy chứ. Ngay từ lúc đầu anh đã có ý muốn ở cùng với Phong Lăng rồi.Dù sao, bao nhiêu năm trôi qua, cho dù là lúc ở trong căn cứ hay khi đã rời đi, dường như khoảng thời gian hai người ở riêng với nhau rất ít, cứ luôn bận tối mắt tối mũi. Còn về mấy ngày mà bọn họ sống với nhau trong rừng rậm, đương nhiên là Tiểu Hứa không biết rõ được nhưng cũng đoán ra vài thứ.“Cô biết giết gà không?” Tiểu Hứa nhìn Phong Lăng, hỏi một vấn đề mấu chốt.Phong Lăng ngập ngừng lát, trả lời: “Biết.” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương