Có lẽ là đã hai ngày nay không ngủ một giấc ngon lành, rồi cứ ngồi bên giường nắm tay và ngắm nhìn anh như thế, Phong Lăng kề trán sát tay anh rồi ngủ mất.
Có lẽ chỉ ngủ chưa tới mười phút, chân trời đột nhiên vang lên tiếng sấm khiến Phong Lăng đột ngột mở mắt, ngẩng đầu lên thấy Lệ Nam Hành vẫn đang ngủ, độ ấm trên tay anh vẫn khá thấp, mạch đập không liên tục đang duy trì sinh mệnh vô cùng yếu ớt trước mắt.
Phong Lăng mở mắt nhìn anh, nắm chặt bàn tay đó rồi lại dời cái ghế nhỏ tới trước, càng dựa sát vào bên giường hơn, cứ như thế vừa nắm tay vừa nhìn gương mặt người đàn ông yếu ớt ngủ say.
Từ Washington đến New York, rồi đến Jerusalem, đến nông trường Gorjing, tìm anh nhiều ngày như thế, hiện tại người còn sống, mặc dù đang mê man vì bị thương nặng, nhưng chí ít vẫn khiến người khác yên tâm, đầu ngón tay có thể cảm nhận được độ ấm của anh, cô có thể nhìn thấy sự tồn tại của anh.
Không biết là nghĩ tới điều gì, Phong Lăng chậm rãi nâng tay anh lên, kề sát mặt vào lòng bàn tay vừa nóng vừa lạnh của anh, dùng bàn tay ấy vuốt ve một cách rất nhẹ rất khẽ, ánh mắt vẫn cứ nhìn anh.