Ánh mắt của người đàn ông không có tiêu cự, chẳng qua căn phòng này không lớn, đồ đạc bên trong cũng không nhiều, không có quá nhiều chướng ngại vật, giường cách chỗ này cũng có thể xem như rất gần, chắc là anh cứ lần mò như vậy và đi ra tới đây.Cũng trong khoảnh khắc cửa mở ra đó, bước chân của Phong Lăng cứng lại giống như mọc rễ.Là Lệ Nam Hành!Chỉ là sắc mặt anh trắng bệch giống như giấy, hai bên má và thái dương có vết máu, quần áo vải bông trên người có lẽ là vừa thay. Anh gầy đi rất nhiều, cằm cũng lún phún râu, đôi mắt như hồ nước lặng.“A, sao anh xuống giường rồi!” Calli khẽ la lên, rồi vội vàng quay lại muốn đỡ anh. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương