Calli cắn mạnh môi mình, cô nhìn anh một lúc lâu mới nói: “Em phải gọi cái cô Phong Lăng vừa nãy kia về thì anh mới chịu ngoan ngoãn uống thuốc và để em chữa cho hết bệnh đúng không?”

Người đàn ông trên giường kia không nói gì nữa.

Đôi mắt đỏ hoe của cô trừng lên với anh: “Thật ra anh biết cô ấy đúng không? Không cần biết cô ấy bảo anh là chồng chưa cưới gì đó là thật hay giả, nhưng anh biết cô ấy, chẳng qua anh chỉ là không muốn để cô ấy nhìn thấy bộ dạng của mình bây giờ thôi đúng không?”

Người đàn ông kia nhíu mày lại, nhắm chặt hai mắt.

“Nếu anh còn không chịu uống thuốc thì bây giờ em sẽ gọi cô ấy lại để cô ấy trông anh uống đấy!”