Ánh mắt Phong Lăng lóe lên, đột nhiên nhìn thẳng vào đôi mắt của bà cụ: “Bà ơi, bà...”Bà cụ giơ tay lên, ý bảo cô chớ nóng vội.“Cách đây không lâu đúng là có một người đàn ông trẻ tuổi bị nước sông cuốn tới, cũng bị thương rất nặng. Trong thị trấn nhỏ này lại không có bác sĩ tốt nào, nhưng thấy cậu ta vẫn hôn mê bất tỉnh suốt, song nhìn khuôn mặt thì là người châu Á, cũng không biết rốt cuộc là người nước nào, nên đã kêu người đưa cậu ấy tới nhà một vị bác sĩ già, đến bây giờ đã được mấy ngày rồi. Ta cũng không để ý tới nữa, nhưng hẳn là vẫn còn sống, bởi nếu đã chết, thì chắc chắn tất cả mọi người đều sẽ biết.”“Nhiều ngày như vậy vẫn không có tin tức gì, chắc là vẫn chưa tỉnh, nhưng cũng chưa chết...”“Người đang ở đâu ạ?” Trong mắt Phong Lăng tràn đầy biết ơn. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương