“Phong Lăng đừng đi, nguy hiểm lắm!”Cùng với tiếng gào của Tam và Lâm Thành, chiếc máy bay trực thăng rơi xuống đất, cách bé gái chỉ khoảng mười mét. Trông thấy máy bay sắp rơi trúng người, Phong Lăng đã vô cùng nhanh nhẹn nhảy người qua, dùng một tay kéo bé gái ở dưới đất lên, sau đó cố gắng hết sức nhào về phía đống cỏ khô ở bên cạnh.Tốc độ của Phong Lăng không còn nhanh như khi còn ở căn cứ ngày trước nữa, nhưng cũng không phải là chậm. Ít nhất là sau khi ôm bé gái vào lòng, rồi để cô bé vào trong đống cỏ khô, cô mới nghe thấy tiếng động rơi vỡ của chiếc máy bay trực thăng. Điều này đủ chứng minh rằng cô đã cứu được một mạng người rồi.Bé gái trong lòng đang khóc, Phong Lăng vội ngoảnh lại thì nhìn thấy vị trí máy bay rơi xuống vừa hay chính là chỗ mà cô bé vừa ngã ban nãy.Tiếng nổ dữ dội vang lên bên tai, cùng lúc đó mặt đất dường như cũng đang chấn động. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương