Mạc Mạc quay mặt về phía Văn Lận Hàn, đôi mắt đen láy tỉ mỉ đánh giá ông chú trông có vẻ rất hiền lành đang đứng cạnh Phong Lăng, sau đó cậu bé chớp chớp mắt, rồi lại rụt rè vùi mặt vào lòng Phong Lăng, hai cánh tay nhỏ trắng trẻo tròn lẳn ôm Phong Lăng thật chặt.Từ khoảnh khắc đứa trẻ quay đầu qua rồi lại tiếp tục vùi mặt trong lòng Phong Lăng, biểu cảm ôn hòa trong mắt Văn Lận Hàn đã thay đổi từ hơi do dự, rồi chuyển sang trấn tĩnh. Anh ta chợt ngước mắt lên, nhìn về phía Phong Lăng cũng đang ôm chặt lấy đứa bé.“Bác sĩ Văn, rất xin lỗi! Nhóc con này vẫn đang sốt, tôi đưa thằng bé trở về phòng bệnh nghỉ ngơi trước, hôm nào có cơ hội gặp lại thì chúng ta liên lạc sau nhé.” Phong Lăng nói xong thì ôm đứa bé xoay người rời đi.Văn Lận Hàn chỉ đứng yên nhìn theo bóng lưng Phong Lăng, rồi lại nhìn thoáng qua đứa trẻ đang lộ cánh tay và chân ra ngoài kia, đôi mắt trong trẻo dần dần trở nên sâu thẳm.“Dư Tranh.” Phong Lăng bước nhanh tới trước mặt Dư Tranh, để làm dịu đi mối nghi ngờ trước mắt của Văn Lận Hàn, cô không thể đi ngay mà chỉ có thể đặt đứa nhỏ vào lòng Dư Tranh trước: “Đưa Mạc Mạc trở về phòng bệnh, tôi có chút việc muốn nói với anh ấy.” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương