“Victoria thật sự đang đứng ngay trước mặt các người.”

“Các người lại nâng niu thứ hàng giả như báu vật.”

Hai câu nói như tiếng sấm rền vang, khiến cả phòng bỗng chốc bối rối.

Lệ Nhã Mạt nhìn chằm chằm vào Sở Phi trước mặt: “anh đang nói, anh mới là Victoria?”

Sở Phi: “…”

Con người lúc cạn lời thực sự chỉ còn biết cười.

Loại ngốc nghếch đến mức này không nhiều đâu.

Nhưng anh cũng rất tò mò, giới hạn ngu ngốc của loài người rốt cuộc tới đâu.

Anh lên tiếng: “Thứ nhất, Victoria là phụ nữ.”

“Thứ hai, cô ấy không phải đồ giả như cô nói, và cô ấy đang ở trong căn phòng này.”

“Vậy đoán thử xem, là ai?”

Lệ Nhã Mạt chết đứng.

Trong phòng chỉ có ba người phụ nữ. Ánh mắt cô lướt qua Nguyễn Hoàn, rồi lập tức lắc đầu, tự lẩm bẩm: “Chẳng lẽ là tôi?”

Một tràng cười lớn vang lên.

Sở Phi cười đến chảy cả nước mắt.

Nguyễn Hoàn cũng bật cười.

Buổi livestream vẫn tiếp tục.

[Ủa tui lú quá, ai mới là Victoria vậy trời?]

[Nguyễn Hoàn học nghệ thuật mà đúng không? Khác ngành khác nghề mà, chúc cô ấy thành công nhen!]

[Có đứa còn giở trò chọc quê kìa, Sở Phi gần như dán luôn mấy chữ “Nguyễn Hoàn chính là Victoria lên mặt rồi đó, mấy người còn nghi ngờ chi? Bộ giống Lệ Nhã Mạt bị thiểu năng à?]

[Không thể nào, có gì hiểu lầm không? Chứ nếu không thì Thẩm Chi Chi điên thật rồi, dám mạo danh???]

“Cốc cốc cốc—

Tiếng gõ cửa vang lên, là nhân viên an ninh đến.

Họ cúi đầu trước Nguyễn Hoàn, nói bằng tiếng Đức: “Xin lỗi cô Nguyễn, bây giờ chúng tôi sẽ đưa người ra ngoài.

“Được, làm phiền mọi người. Nguyễn Hoàn xách đồ lên, “Tôi đi trước, khi rời đi nhớ đóng cửa giúp tôi.

Cô nói tiếng Đức cực kỳ lưu loát.

Mọi người trong phòng đều sững sờ.

Đặc biệt là Lệ Minh Lam, anh nghe hiểu được chút ít tiếng Đức.

Nhưng anh nhớ rất rõ Nguyễn Hoàn từng du học Ý, sao tiếng Đức lại trôi chảy đến mức không có một chút âm điệu của người ngoại quốc?

Như thể cô từng sống ở đây rất lâu rồi.

Nhớ lại những lời của Sở Phi, một ý nghĩ điên rồ nảy lên trong đầu anh.

Chẳng lẽ… Nguyễn Hoàn thật sự là Victoria?

Không thể nào…

Chi Chi đâu có lý do gì để nói dối chứ.

Hơn nữa nếu Nguyễn Hoàn thật sự là Victoria, tại sao cô không nói với anh?

Cô yêu anh như vậy, lại còn biết nhà họ Lệ mấy năm nay tập trung phát triển ngành xe hơi. Nếu cô công khai thân phận, thì cả ông nội, ba mẹ anh đều sẽ nhìn cô bằng con mắt khác.

Chắc chắn sẽ không bắt ép anh ly hôn như bây giờ.

Không, đâu phải ly hôn… Trợ lý Vương tra hồ sơ hôn nhân của anh rồi, nói không thấy có giấy đăng ký kết hôn nào cả.

Nhưng sao có thể? Rõ ràng anh còn cầm giấy kết hôn mà.

Từ thứ Hai biết chuyện đó, anh đã gọi cho Nguyễn Hoàn.

Nhưng không cuộc nào được kết nối.

Nhắn WeChat cũng toàn hiện dấu chấm than đỏ.

Sau đó anh thấy trên mạng có fan chụp được Bạch Thần đến Melbourne, anh tra lịch trình thì phát hiện anh ta không đi công tác.

Bạch Thần sẽ không tự dưng xin nghỉ ở đoàn phim, chắc chắn là đi tìm Nguyễn Hoàn, anh ta từng nói chỉ có mình biết hành tung của cô ấy.

Không rõ giữa hai người có chuyện gì, nhưng anh cũng bay đến Melbourne.

Anh tìm Nguyễn Hoàn suốt ba ngày, không có chút manh mối.

Cho đến khi lướt WeChat Moments, thấy bạn của cô – Lê Lệ – đăng ảnh đi xem đua xe F1 ở Munich hôm thứ Bảy.

Trong ảnh, có một thoáng nghiêng mặt của Nguyễn Hoàn.

Thế là anh tới Munich.

Ban đầu, anh nghĩ Nguyễn Hoàn là người phụ nữ tính toán. Anh giận cô đã bỏ thuốc anh, dùng chuyện giả mang thai để lừa ông nội – chỉ đợi đến ngày cô phải trả giá.

Sau khi cưới, anh luôn đề phòng cô sẽ dụ dỗ mình.

Nhưng cô không làm gì cả, như một người thuê nhà sống chung mái nhà – không hề chủ động tiếp cận, chứ đừng nói là quyến rũ.

Nhưng dần dần, anh cũng không biết từ lúc nào… bản thân lại ngày càng hay quay về nhà.

Ngay cả khi Thẩm Chi Chi quay về nước, rủ anh đi uống rượu, say rồi thổ lộ tình cảm – nói rằng cô bị ép phải ra nước ngoài…

Nhưng lúc đó, trong đầu anh lại hiện lên gương mặt của Nguyễn Hoàn.

Anh cho tài xế đưa Chi Chi về, còn mình thì bắt taxi về nhà.

Anh từng nghĩ mình hiểu Nguyễn Hoàn rất rõ.

Nhưng bây giờ, anh không chắc nữa.

Tại sao Nguyễn Hoàn biết nói tiếng Đức?

Tại sao cô có vẻ thân thiết với tay đua kia?

Tại sao hồ sơ hôn nhân lại ghi là chưa kết hôn?



Lúc này, trong phòng nghỉ đang rất loạn, Lệ Nhã Mạt đang cãi nhau tay đôi với bảo vệ.

Ánh mắt Lệ Minh Lam lại dừng trên cây bút máy bị bỏ quên trên ghế sofa.

Đó là món quà sinh nhật anh từng chọn cho cô.

Anh cầm lên đưa cho Nguyễn Hoàn: “Cái này, cất đi.

“Không phải của tôi.

“Nguyễn Hoàn, em đừng gây chuyện nữa, đây là quà sinh nhật anh tặng em, em từng rất thích mà.

Vừa dứt lời, sắc mặt mọi người trong phòng đều thay đổi.

“Anh… anh nói gì vậy? Lệ Nhã Mạt ngơ ngác. “Không phải là anh bảo trợ lý Vương đưa cho chị Chi Chi sao?

“Cái gì? Lệ Minh Lam nhíu mày nhìn về phía trợ lý Vương.

Chân trợ lý Vương mềm nhũn, mồ hôi lạnh túa ra sau lưng.

Trời anh ta… sập thật rồi!

“Là… là tôi nhầm… Tôi tưởng đó là quà anh muốn gửi cho cô Thẩm khi cô ấy về nước…

“……

Căn phòng chìm trong im lặng.

[Trời má, cái trợ lý này phế vật dữ vậy trời!]

[Lần đầu thấy nam chính đích thân ra mặt đập tan couple giả luôn á.]

[Cười xỉu, fan couple trước khen cây bút này là lãng mạn kiểu nhà giàu, giờ thì cũng lãng mạn đấy, nhưng không phải cho couple của mấy người.]

[Không ai thấy lạ quan hệ giữa Lệ Minh Lam và Nguyễn Hoàn à? Trước cứ tưởng là cô Nguyễn theo đuổi đơn phương, giờ nhìn lại sao thấy sai sai á!]



Trong phòng.

Gương mặt Thẩm Chi Chi trắng bệch.

Cô vẫn chưa hoàn hồn vì chuyện Nguyễn Hoàn có thể là Victoria, thì lời nói của Lệ Minh Lam và trợ lý Vương lại như hai cái tát giáng thẳng vào mặt.

Phá tan hết mọi kiêu hãnh trong cô.

Cây bút này là quà sau đêm cô tỏ tình khi say rượu.

Cô tưởng… đó là lời đáp lại của anh.

Cô thích kiểu quan hệ mập mờ này – không gọi tên, không nói trắng ra, nhưng cả hai đều hiểu ngầm.

Giống như một cuộc yêu rầm rộ mà giấu kín trong mắt thiên hạ.

Nhưng dòng chữ khắc trên bút, lời nói của anh – tất cả như đánh sập giấc mơ màu hồng mà cô tự vẽ ra bấy lâu.

Cùng sụp đổ là lòng kiêu hãnh của cô.

Cô không tin một người như Nguyễn Hoàn – ngây ngô nhạt nhẽo, kiểu hoa bình hoa được đào tạo chuẩn mực nhà giàu – lại khiến Lệ Minh Lam buông bỏ mối quan hệ kéo dài cả mười năm với mình.

Chuyện cây bút có thể giải thích, vậy còn váy cưới thì sao?

Trong lòng cô lại dấy lên chút hy vọng.

Chỉ là một cây bút thôi, quà sinh nhật thôi mà, chưa đủ để khẳng định điều gì.

Là do cô tự cuống lên rồi.

Thẩm Chi Chi lấy lại vẻ mặt có khí chất, dịu dàng nói: “Thì ra là vậy, hóa ra tôi đã nhận nhầm món quà của người khác. Cô Nguyễn, thật xin lỗi nhé. Nhưng mong cô đừng trách trợ lý Vương, anh ấy cũng chỉ là nhân viên thôi, sai sót trong công việc là điều khó tránh, cô có thể tha thứ cho anh ấy chứ?

Nguyễn Hoàn chẳng quan tâm, cũng chẳng phải chuyện tha thứ hay không.

Có lẽ vì nét mặt bình thản của cô, khiến trợ lý Vương nghĩ cô dễ nói chuyện.

Anh ta vội vàng chuộc lỗi: “Thưa phu nhân, tất cả là lỗi của tôi, tôi hiểu nhầm ý của Lệ tổng, thật ra Lệ tổng còn từng dặn tôi giúp cô chọn váy cưới nữa cơ.