Trong phòng nghỉ, bầu không khí đặc quánh lại. Nguyễn Hoàn rút lại cây bút máy khỏi tay Lệ Nhã Mạt, chau mày lấy khăn ướt cồn ra lau sạch thân bút. Phải mất một lúc lâu, Lệ Nhã Mạt mới hoàn hồn. Cô ta ôm má, đôi mắt trợn tròn như muốn rớt ra ngoài, giọng run rẩy vì phẫn nộ: “Nguyễn Hoàn, cô dám tát tôi?! “Tôi sẽ kiện cô đến cùng! Thẩm Chi Chi vừa an ủi Lệ Nhã Mạt, vừa dịu giọng nói với Nguyễn Hoàn: “Cô Nguyễn, chuyện này đúng là cô hơi quá đáng rồi. Nguyễn Hoàn bình thản đáp: “Đây là phòng nghỉ của tôi, các người xông vào trái phép, lại còn cướp đồ của tôi. Dù là ở nước nào, tôi cũng có quyền chính đáng để tự vệ. “Phòng của cô? Lệ Nhã Mạt tức đến điên người, nước mắt lăn dài. Cô ta gào lên: “Đây là phòng nghỉ anh tôi chuẩn bị cho chị Chi Chi! Không thấy ngoài cửa có tên Victoria à?! “Còn nữa! Cô ta chỉ vào cây bút, “Đây là bút chị Chi Chi! Cô ăn cắp! Tôi báo cảnh sát! Bây giờ tôi gọi luôn! Nguyễn Hoàn thấy câu này có chút quen tai. Rồi chợt nhớ ra—người lần trước nói muốn báo cảnh sát bắt cô hiện đang... ngồi trong trại tạm giam. “Cô nói cây bút này là của Thẩm Chi Chi? Có chứng cứ gì không? Cô hỏi. Thẩm Chi Chi lên tiếng: “Cô Nguyễn, đúng là cây bút này bạn tôi tặng tôi. Nhưng tôi không cần chứng minh bản thân, chỉ cần làm điều đúng, không cầu hồi đáp. Tôi tin thời gian sẽ chứng minh lòng người. Chỉ là— Giọng cô ta nhẹ nhàng chuyển hướng: “—Nhã Mạt còn nhỏ, chúng ta hơn em ấy vài tuổi, là chị, chúng ta nên làm người dẫn đường trong cuộc sống của em ấy. Cô Nguyễn, hành động của cô hôm nay đúng là hơi quá rồi. Tôi luôn tin rằng, phụ nữ nên giúp đỡ phụ nữ. Nguyễn Hoàn: “…… Thật lòng mà nói, trong đầu cô luôn có một nghi vấn— “Cô Thẩm, không lẽ mỗi đêm cô không ngủ, ngồi ôm điện thoại học thuộc mấy câu danh ngôn triết lý trên mạng xã hội à? Thẩm Chi Chi: “…… [Pfft! Tưởng chỉ mình tôi thấy Thẩm Chi Chi nói chuyện giả trân!][Thường mấy người suốt ngày rao giảng đạo lý mới là người tính toán nhất.][Mấy người bị gì vậy? Chi Chi nói sai chỗ nào?][Đúng đó! Nguyễn Hoàn là kiểu vợ bé được nuông chiều, mà còn dám mỉa mai nữ chính khí chất như Chi Chi à?!] Lệ Nhã Mạt mắt đỏ hoe: “Nguyễn Hoàn, cô đừng đánh trống lảng! Cô nói cây bút này là của cô, thế có tên cô trên đó không?! Nguyễn Hoàn: “Có đấy. Cô vặn nắp bút ra, bên trong thân bút ánh vàng lấp lánh, nổi bật hai chữ khắc theo lối chữ lệ: —Nguyễn Hoàn. “Sao có thể… Lệ Nhã Mạt chết lặng. Thẩm Chi Chi cũng cứng đờ tại chỗ. Chưa kể đến đạo diễn, quay phim và nhân viên xung quanh—ai nấy đều sững sờ. Đây… thực sự là bút của Nguyễn Hoàn? Bình luận rộ lên: [WTF! Plot twist thật sự!][Nguyễn Hoàn là thiên kim hào môn mà, có cây bút 200 ngàn tệ cũng không lạ. Có điều Lệ Nhã Mạt cứ đòi người ta ăn cắp thì đúng là vô duyên.][Ừ đó, còn ai thấy Lệ Nhã Mạt dễ thương nữa thì mong bạn sống chung với kiểu “tiểu thư ác độc” như vậy suốt đời nhé.][Đừng chỉ trách Nhã Mạt, Thẩm Chi Chi cũng ngấm ngầm ám chỉ Nguyễn Hoàn lấy đồ đó thôi.][Ngồi chờ Nhã Mạt gọi “ba” như đã hứa.] “Không đúng! Đồ giả! Lệ Nhã Mạt gào lên, logic vặn vẹo:“Chắc chắn là cô đã thèm cây bút anh tôi tặng cho chị Chi Chi từ lâu, nên cố tình mua một cây giống hệt! Còn cây bút thật, chắc chắn vẫn ở trong túi cô! Cô ta tự tay giấu bút vào túi Nguyễn Hoàn, không thể nhầm được. Hôm nay, cô ta phải khiến Nguyễn Hoàn mang danh kẻ trộm! “Các người xem! Cô ta lại lục túi xách của Nguyễn Hoàn, lôi ra một cây bút nữa, hét lên phấn khích: “Tôi nói có sai đâu! Cô là đồ ăn trộm! Quả nhiên, là hai cây bút giống hệt nhau. —Nhưng màu ở chóp bút khác nhau. Nguyễn Hoàn khẽ nheo mắt. Chắc đây mới là cây Lệ Minh Lam tặng cho Thẩm Chi Chi. “Cô nhét vào túi tôi lúc nào? Cô hỏi. Lệ Nhã Mạt có chút chột dạ, nhưng vẫn gân cổ: “Cô nói bậy bạ gì thế! Rõ ràng là cô ghen tị với chị Chi Chi! Cô đừng hòng đổ vấy lên tôi! Nguyễn Hoàn rút điện thoại, nhắn cho người phụ trách khu thi đấu, yêu cầu lập tức điều tra camera giám sát. Còn Lệ Nhã Mạt tưởng cô cạn lời rồi. Để trả thù cái tát vừa rồi, để hạ nhục Nguyễn Hoàn— Cô ta tháo nắp bút, đưa thẳng lên ống kính máy quay. Cô nghĩ: bút của Nguyễn Hoàn khắc tên, thì anh cô nhất định cũng sẽ khắc tên lên bút cho Chi Chi. Chắc chỉ là Thẩm Chi Chi chưa để ý đến vị trí khắc tên thôi! Nhưng nét đắc ý trên mặt cô ta chỉ duy trì được vài giây—Quay phim hít vào một hơi: “Khoan đã… “Trên cây bút này cũng khắc tên Nguyễn Hoàn. Câu nói ấy làm cả căn phòng chấn động. Bao gồm cả Nguyễn Hoàn. Bao gồm cả trợ lý Vương. Cây bút mà Lệ Minh Lam tặng cho Thẩm Chi Chi, sao lại có tên của Nguyễn Hoàn? Tất cả xúm lại nhìn cây bút. Phát hiện quay phim không nói sai. Cùng một cái tên, cùng một vị trí, cùng một kiểu chữ. [Tôi hoang mang cực độ...][Sao quà anh Lệ tặng Chi Chi lại có tên Nguyễn Hoàn? Nghĩ kỹ thấy ghê thật đấy!][Cười không nổi luôn. Cây bút này từng được fan couple “Chi - Lệ” xem là “kẹo siêu ngọt. Giờ phát hiện là đồ fake à?] “…… Nguyễn Hoàn chợt nhớ lại cách đây hai tuần— Lệ Minh Lam cứ liên tục nhắc đến món quà sinh nhật muốn tặng cô. Lúc đó cô không để tâm, tưởng anh chỉ mượn cớ để lấy lòng ông nội. Giờ nghĩ lại— Thời gian Lệ Minh Lam tặng bút cho Thẩm Chi Chi, trùng đúng lúc sau sinh nhật cô. Một ý nghĩ hoang đường lóe lên— Vậy cây bút này chính là món quà sinh nhật mà Lệ Minh Lam định tặng cô? Chỉ là… trợ lý Vương đưa nhầm cho người khác?! Ánh mắt mọi người dồn về phía trợ lý Vương. Trong đầu anh như có trống trận nổi lên—ầm ầm vang dội. Anh mơ hồ nhận ra— Hình như mình đã phạm sai lầm. Câu nguyên văn của Lệ tổng khi ấy là: “Cây bút này, đưa cho cô ấy. Giờ nhớ lại, nếu “cô ấy chỉ Thẩm Chi Chi, tổng giám đốc sẽ không nói kiểu gượng gạo vậy. Người duy nhất khiến tổng giám đốc nói năng không được tự nhiên— Chính là Nguyễn Hoàn. Vậy thì— Cây bút này thật ra là món quà Lệ tổng tặng cho Nguyễn Hoàn, nhưng bị anh đưa nhầm?! Một món quà tặng sai không có gì to tát, nhưng sai lầm lớn nhất là— Anh đã tưởng rằng đây là tín vật chứng minh Lệ tổng có tình cảm với Thẩm Chi Chi. Nếu không có chuyện này, anh cũng không nhanh chóng đứng về phe Thẩm Chi Chi như vậy. Khoan đã… Trợ lý Vương mồ hôi lạnh túa ra như suối. Nếu cây bút 200 ngàn tệ này là để tặng Nguyễn Hoàn— Thế còn bộ váy cưới thì sao? Lúc đó Lệ tổng nói: “Chọn vài mẫu váy cưới đẹp gửi cho cô ấy. À, đừng nói là tôi bảo. Giọng điệu này— Cách dùng từ mập mờ này— Cũng là định gửi cho Nguyễn Hoàn ư?! Nếu đúng là như vậy... Thì có nghĩa là Lệ tổng chưa từng có ý định ly hôn với Nguyễn Hoàn! “Trời ơi tôi đã làm cái gì thế này!! Một cơn tức ngột ngạt trào lên, trợ lý Vương hoa mắt chóng mặt rồi lịm đi. Đúng lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên. Một bóng dáng cao lớn đứng sừng sững ngoài cửa.