Nguyễn Hoàn cũng trông thấy đoàn ghi hình chương trình. Cô đến chính là để đón họ—khác với khán giả thông thường phải đợi đến giờ mở cửa mới được vào, thì tổ chương trình là khách mời truyền thông đặc biệt, có thể đi theo lối nhân viên. Tập đoàn Minh Không lần này là nhà tài trợ chính cho giải đấu và cả chương trình tạp kỹ, mục đích là để quảng bá toàn bộ dòng sản phẩm máy bay không người lái của họ. Nguyễn Hoàn vừa là đại diện bên tài trợ cho chương trình, vừa là đại diện của đội đua—gánh vác trách nhiệm quảng bá. Tuy nhiên, khán giả không thích xem quảng cáo, họ thích xem “drama. Muốn đạt hiệu quả quảng bá— Thì phải có chiêu trò. Nguyễn Hoàn tháo thẻ nhân viên, bước thẳng về phía họ, không tự giới thiệu thân phận mà chỉ nói: “Các bạn đến rồi à, tôi đợi nãy giờ rồi. Đạo diễn ngạc nhiên. Lần ghi hình này họ không mời Nguyễn Hoàn, cô đến làm gì? Tuy vậy, ông ta không đuổi cô đi. Một “drama dâng tới tận cửa thế này, lại còn đầy xấu hổ và khó xử đến mức làm người xem nghiện, chắc chắn sẽ hút được cả rổ người hóng hớt trên mạng. Chỉ có Lệ Nhã Mạt nhíu mày, sắc mặt như có thể kẹp chết ruồi, lạnh lùng nói: “Nguyễn Hoàn, cô đến đây làm gì? Không biết là cô không được mời à? Nguyễn Hoàn vẫn bình thản. Cô đúng là không được mời— Vì chính cô là người gửi thư mời. Gần đây nhiệt độ châu Âu nóng bất thường, thêm lượng người tụ tập đông đúc khiến không khí càng oi bức. Dù Nguyễn Hoàn vốn không sợ nóng, nhưng cũng thấy ngột ngạt. Cô chỉ hỏi: “Mọi người định vào chưa? Lệ Nhã Mạt như hiểu ra gì đó, cười mỉa: “À, tôi hiểu rồi, cô muốn theo tụi tôi lẻn vào sân vận động. Tính toán hay đấy, nhưng thư mời không có tên cô, muốn vào cũng không vào được. Nguyễn Hoàn: “Vậy tức là các người hiện tại chưa định vào? Lệ Nhã Mạt: “Cô điếc à? Không phải đang định bám theo chúng tôi sao? Vậy chúng tôi cố tình không vào đấy! “Được thôi. Nguyễn Hoàn xoay người bỏ đi. Cô còn chưa ăn gì, định tìm nhà hàng gần đó có điều hòa để ăn trưa. Thấy vậy, Lệ Nhã Mạt như gà trống thắng trận, ngẩng cao đầu kiêu hãnh, mặc dù mồ hôi túa ra như suối, nóng đến sắp tan chảy. [Bé em thật đáng yêu!][Cãi nhau đã cái nư ghê!][Gato với chị Chi Chi ghê!][Chỉ mình tôi thấy Lệ Nhã Mạt mất lịch sự à? Như nữ lưu manh ấy...][Nói nhỏ thôi... tôi cũng thấy thế...] Tổ chương trình tiếp tục đứng chờ. Nhưng thời gian trôi qua từng chút, người được hẹn đến đón vẫn chưa xuất hiện. Đạo diễn gọi cho người phụ trách phía nhà tài trợ—anh Hạ Dương. Nhận được câu trả lời: “Người đón các anh đã đi rồi, mọi người cứ đợi tại chỗ là được. Mặt trời lên cao, nhiệt độ tăng vọt. Ngay cả chỗ có bóng mát ban đầu cũng đã bị ánh nắng thiêu đốt. Cả đoàn chương trình mồ hôi nhễ nhại, đạo diễn lại là người to béo, càng không chịu được nóng. Ông sốt ruột đến mức phải đàm phán với nhân viên an ninh, xin đi đường nội bộ, tự nhận là truyền thông hợp tác. Nhưng nhân viên an ninh lắc đầu: “Chúng tôi không xác nhận được thư mời là thật hay giả. Chỉ nhận diện người có thẻ nhân viên, trừ khi có người của ban tổ chức tới đón. “… Không chỉ có họ muốn vào— Tổng biên tập của tạp chí thời trang KVI, Giang Bích, cũng đang đánh liều. Dù buổi phỏng vấn tay đua người Hoa lần này không bắt buộc phải lấy bằng được— Nhưng sau khi biết tạp chí vô danh của Phạm Viên nhận được lời mời, cô cảm thấy bất mãn nên lập tức bay sang Munich. Cô thề rằng, phải tình cờ gặp bằng được Sở Phi. Giang Bích đến một tiệm cà phê, định gọi một ly Americano lạnh để giải nhiệt, nhưng xếp hàng quá đông. Bất ngờ, cô thấy Nguyễn Hoàn ở đầu hàng. Nghĩ người cùng nghề hay “rình sao thì đoán vậy, Giang Bích cho rằng Nguyễn Hoàn cũng đến rình gặp Sở Phi, giống cô. Dù gì Nguyễn Hoàn muốn trụ lại giới thời trang, chắc chắn phải có bài phỏng vấn đỉnh mới được tạp chí nào đó để mắt. Giang Bích bày ra dáng vẻ sếp lớn: “Tiểu Nguyễn cũng ở đây à? Em uống gì, chị mời. Nguyễn Hoàn lắc đầu: “Không cần đâu, không lại để người sau tưởng tổng biên tập Giang muốn cut in line thì phiền. cut in line Cô nói tiếng Trung, chỉ riêng từ cut in line (chen hàng) là dùng tiếng Anh. cut in line Quả nhiên, người phía sau nghe thấy từ này lập tức nhìn Giang Bích đầy cảnh giác. Giang Bích: “… Chẳng bao lâu đến lượt Nguyễn Hoàn gọi món. Cô gọi một phần ăn cho hai người. Giang Bích nhướng mày: “Ra là em đi với ai đó. Chồng em biết không? “Không phải chị nói, nhưng làm cấp trên của em bao năm, xem hot search xong mới biết đời tư em rối rắm vậy đấy. Đúng lúc ấy, một giọng nam vang lên. ——“Xong chưa? Giang Bích quay lại, chết lặng. Đôi mắt sắc sảo, khuyên tai xanh nổi loạn kia… “Sở Phi? “Chào cậu, tôi là tổng biên tập của KVI, một trong năm tạp chí hàng đầu trong nước. Có thể mời cậu làm một buổi phỏng vấn độc quyền không? Sở Phi lịch thiệp nhận lấy khay đồ ăn từ tay Nguyễn Hoàn, nghe vậy mới liếc sang Giang Bích, giọng lười biếng: “Cô là ai vậy? Nguyễn Hoàn đáp: “Sếp cũ của tôi. “À. Sở Phi thản nhiên gật đầu, rồi nói với Giang Bích: “Cô là vị sếp qua cầu rút ván, thấy lợi quên nghĩa mà chị tôi từng nhắc đến đó à? Giang Bích đứng sững. Từ “chị tôi được anh cố ý nhấn mạnh, như tiếng sấm nổ trong đầu Giang Bích. Gì cơ… Nguyễn Hoàn và Sở Phi… thân đến mức gọi là “chị em? Người Hoa ở đâu cũng có— Ngay lúc đó, có người phía sau chụp ảnh và đăng lên mạng xã hội trong nước: [Mọi người ơi! Đoán xem tôi vừa thấy ai!!] [Nguyễn Hoàn ăn cùng tay đua F1 đình đám nhất gần đây—Sở Phi!!] [Ảnh đây!!] Hai cái tên đều có lượng người theo dõi siêu khủng. Bài đăng vừa lên đã nổ tung mạng. Nhưng lần này không phải là mắng chửi Nguyễn Hoàn mà là— [Chị ấy làm cách nào mà quanh mình toàn trai đẹp thế??] [Bên ngoài bọn mình mắng chị không trượt phát nào, ai ngờ chị âm thầm ăn sướng thế!] [@NguyễnHoàn chị là chị đẹp duy nhất trong lòng em, không mở lớp đào tạo luôn à?] “…… Nguyễn Hoàn nhìn vẻ mặt thay đổi chóng mặt của tổng biên Giang, chợt hiểu tại sao Lệ Uyên lại thích xem kịch đến thế. Quả thực—rất thú vị. Giang Bích vẫn cố “nhịn nhục, muốn tranh thủ làm quen, nhưng bị vệ sĩ của Sở Phi chặn lại. Nguyễn Hoàn ăn xong quay về sân vận động—lúc này khán giả đã bắt đầu xếp hàng vào sân. Dòng người kéo dài không thấy cuối. Tổ chương trình sau khi xếp hàng cả buổi cuối cùng cũng đến giữa hàng. Vừa thấy Nguyễn Hoàn, Lệ Nhã Mạt vừa lau mồ hôi vừa vênh mặt: “Cô vòng đi vòng lại mà vẫn chưa vào à? “Bọn tôi sắp được vào rồi đấy, tiếc nhỉ—hôm nay cô không được tận mắt thấy phong thái của Sở Phi đâu. Ở đây người đông, tín hiệu rất yếu. Ngoại trừ thiết bị livestream của tổ chương trình, điện thoại của ai cũng chập chờn. Lệ Nhã Mạt vẫn chưa thấy mấy bức ảnh đang hot trên mạng. Nhưng khán giả thì biết hết— [Trời… chị im dùm đi.][Người ta ăn riêng với Sở Phi rồi mà chị còn nói “phong thái!][Xấu hổ mà vẫn muốn xem tiếp, làm sao giờ mọi người!][Giờ tôi mới phát hiện Nguyễn Hoàn có cái vibe “chị đại ngầm”, nếu là tôi là khoe nổ trời rồi!] Nguyễn Hoàn lại hỏi: “Mấy người không định đi cùng tôi vào sao? Lệ Nhã Mạt: “Cô nói cứ như thể không cần xếp hàng là vào được ấy. Không cần, chúng tôi không cần cô, cô cũng đừng mong bám theo. “Vậy à. Nguyễn Hoàn nhún vai, đi thẳng vào từ cổng nhân viên. Lệ Nhã Mạt: ? Tổ chương trình: ?