“Lệ Minh Lam, giữa chúng ta chưa từng tồn tại quan hệ hôn nhân, làm gì có cái gọi là ‘nhà tân hôn’? Nguyễn Hoàn điềm nhiên nói. Dù căn nhà họ Nguyễn không bị cháy quá nghiêm trọng, nhưng cô vẫn quyết định sẽ sửa sang lại, khôi phục về dáng vẻ ban đầu. Để sau này khi mẹ trở về, nhìn thấy cũng sẽ vui lòng. Chỉ là, ngày mai cô đã phải bay sang Munich rồi, bạn bè thân thiết phần lớn đều ở nước ngoài, cô cần tìm một người đáng tin cậy để giúp xử lý việc thi công và sửa nhà. Đúng lúc này, điện thoại của Lệ Minh Lam gọi tới. Cô không còn tâm trạng vòng vo với anh ta nữa, liền nói thẳng. “Em có ý gì? “Ý theo đúng nghĩa đen. Giọng Lệ Minh Lam khàn khàn, mang theo mỏi mệt: “Nguyễn Hoàn, em đừng làm loạn nữa. Những chuyện em từng làm, anh cũng không so đo. Em còn định giày vò đến bao giờ? “Chuyện của em với Giang Tụng, Tô Đồng An, anh đều biết rồi. Người gửi ảnh cho anh là đồng nghiệp của em – Cao Nguyệt, có phải em cố tình nhờ cô ta làm vậy? “Dụ rồi buông, muốn anh có cảm giác nguy cơ đúng không? “Em không cần làm thế. Dù anh không thích em, nhưng đã cưới em rồi thì sẽ không ly hôn. “Giờ mẹ anh hiểu lầm em nhiều, ngày mai em tới nhà cũ, giải thích rõ ràng với bà ấy đi. “Em đang ở đâu? Anh tới đón. Một tràng dài những lời nói dội vào tai, khiến Nguyễn Hoàn hơi bất ngờ. Không ngờ bộ não Lệ Minh Lam cũng biết suy nghĩ rồi sao? Chỉ tiếc là, nghĩ sai hướng rồi. Cô cố tình để lộ chuyện Giang Tụng và Tô Đồng An tiếp cận mình là có mục đích, là để khiến anh ta nhận ra điều đó. Dù một người đàn ông không yêu “vợ mình, cũng sẽ không để người khác dòm ngó, nhất là mấy người bạn thân thiết. Nguyễn Hoàn muốn mượn sự tức giận của Lệ Minh Lam để chặn bớt mấy tên “nam phụ thâm tình còn đang lượn lờ xung quanh cô. Vì tiếp theo cô sẽ dồn toàn lực cho giải đua F1, không có thời gian lãng phí vào mấy người khác. Nói chuyện không hợp thì nửa câu cũng dư. Nguyễn Hoàn không muốn dây dưa thêm với Lệ Minh Lam, chỉ để lại một câu: “Anh có thể đến Cục Dân chính tra thử lịch sử hôn nhân của mình, rồi chuẩn bị cúp máy. Đúng lúc đó, bên chân truyền tới cảm giác mềm mềm lông lá. Cô cúi đầu nhìn—một bé cún lông vàng đang dụi đầu vào cổ chân cô, cái đuôi vẫy vẫy như cánh quạt. Cùng lúc đó, một đôi giày da cũng xuất hiện trong tầm mắt cô. Giọng nam trầm thấp, lạnh lùng vang lên từ trên đầu: “Gọi mẹ đi. Nguyễn Hoàn không nhịn được bật cười: “Anh muốn nó biết nói à? Lệ Uyên nhướng mày: “Lớn rồi sẽ biết. ——“Nguyễn Hoàn! Em đang ở với ai thế? Đầu dây bên kia, tiếng chất vấn của Lệ Minh Lam vang lên rõ mồn một, dù không mở loa ngoài cũng chói cả tai. Nguyễn Hoàn theo phản xạ đưa điện thoại ra xa. Thấy cuộc gọi vẫn chưa ngắt, cô cau mày, ấn nút đỏ. Thế giới lập tức yên tĩnh trở lại. Lệ Uyên nói: “nó rất thích em đấy. Nguyễn Hoàn sững người: “Anh nói Lệ Minh Lam? “Không, là nó. Ánh mắt Lệ Uyên rơi lên con cún nhỏ. Cún con chỉ bị thương ngoài da, chân được băng bó bằng vải trắng, nhưng tinh thần vẫn cực kỳ phấn khởi. Hai chân nhỏ cứ cào cào vào chân Nguyễn Hoàn như đòi ôm. Cảm giác này đối với Nguyễn Hoàn rất mới lạ. Từ nhỏ cô chưa từng nuôi thú cưng. Hồi cấp ba cô từng nhặt về một bé Samoyed. Nhưng sau khi mang về nhà, vì Lâm Ngữ Oanh dị ứng với lông chó, bố và anh trai đều không cho cô nuôi. Sau đó thì là con chó nhỏ Teddy tên Papi. Nhưng nó quá ồn, cũng chẳng cho cô đụng vào, chỉ lúc cho ăn mới chịu vẫy đuôi. Nguyễn Hoàn cúi người, ôm bé cún vào lòng. Bộ lông mềm mượt, vừa tắm xong, còn thoang thoảng mùi thơm. Đôi mắt đen láy như đá quý, lè lưỡi hớn hở, cái đuôi không ngừng vẫy. “nó thích em lắm đấy, nuôi đi. “Nhưng mai em định ra nước ngoài. Nguyễn Hoàn mới nhớ ra, cô còn chưa nói chuyện này với Lệ Uyên. “Xin lỗi, em quên mất chưa nói, đội FR mời em làm tổng kỹ sư trong suốt mùa giải F1, nửa tháng tới em đều phải ở Munich. Lệ Uyên lại không bất ngờ chút nào. Anh nói: “Vừa hay, anh cũng phải sang đó. Đến lượt Nguyễn Hoàn ngạc nhiên: “Đi xem đua à? “Không, anh là nhà tài trợ chính. Đúng lúc này, Nguyễn Hoàn nhận được tin nhắn từ tổ chương trình, nói rằng cô không cần tiếp tục ghi hình, cũng không cần bồi thường hợp đồng. Đây là quyết định từ bên tài trợ chính. Nguyễn Hoàn hơi động tâm. Cô hỏi, nhà tài trợ chính là ai? Tổ chương trình trả lời: [Tập đoàn Minh Không.] Là công ty của Lệ Uyên. Nguyễn Hoàn ngẩng đầu, kinh ngạc hỏi: “Không chỉ tài trợ cho giải đua F1, anh còn là nhà tài trợ chính của ‘Cơ hội của các cô ấy’ nữa sao? Lệ Uyên nhướng mày, không phủ nhận. Nguyễn Hoàn lại nói: “Cuộc gọi lúc nãy của anh là để sắp xếp chuyện này đúng không? “Phải. Lệ Uyên cuối cùng cũng mở miệng, ánh mắt mang theo vẻ hứng thú: “Một khách mời bị chương trình đá ra, quay trở lại nhưng dưới tư cách bên A. Em không thấy chuyện này rất thú vị sao? Nguyễn Hoàn: “…… Anh đúng là thích xem kịch thật. Nguyễn Hoàn nhỏ giọng lẩm bẩm: “Vậy anh nên thuê thêm vài diễn viên quần chúng, rồi hô to: ‘Ba năm đã qua, nghênh đón long vương trở về!’ “Em muốn thì anh có thể sắp xếp. “Thôi đi. Mất mặt chết được. Chỉ tưởng tượng thôi cũng đủ muốn độn thổ. “Chuyện sửa nhà để trợ lý Hạ lo. Lệ Uyên nghiêm túc, liếc đồng hồ, “Không còn sớm nữa, lên xe về nhà. “Cảm ơn anh, Lệ Uyên. “Không cần cảm ơn. Đây là nghĩa vụ giữa vợ chồng, Lệ phu nhân, em cũng nên thực hiện nghĩa vụ của mình đi. Nói rồi, Lệ Uyên nghiêng người tới gần, hương gỗ lạnh lẽo vây quanh. Chạm phải ánh mắt sắc bén đầy khí chất chiếm hữu của anh, Nguyễn Hoàn như bị bỏng nhẹ, cụp mắt xuống, xoắn nhẹ ngón tay, nhỏ giọng nói: “Dạo này… em không tiện. “Đeo nhẫn cưới cũng không tiện sao? “Nhẫn cưới? “Không thì là gì? Nguyễn Hoàn lắc đầu, lại gật đầu, ngượng ngùng ôm cún bước lên xe, chỉ để lộ vành tai đỏ bừng. Gió đêm dịu dàng, ánh trăng nhu hòa. Còn bên Lệ Minh Lam, lại chẳng dễ chịu gì. Trong đầu anh chỉ vang lên câu nói kia: “Gọi mẹ đi. “Lớn rồi sẽ biết. Loại đối thoại này thật khó không khiến người ta liên tưởng đến hình ảnh một nhà ba người hạnh phúc. Đặc biệt là giọng nam kia, nghe rất quen thuộc. Lệ Minh Lam luôn cảm thấy đã từng nghe ở đâu đó. Người đàn ông đó là ai? Tại sao lại bảo con gọi Nguyễn Hoàn là mẹ? Một câu hỏi nối tiếp một câu hỏi tràn ngập trong đầu. Căn biệt thự rộng lớn trống vắng, ánh đèn trắng hắt lên mặt sàn đá cẩm thạch, càng khiến không gian thêm lạnh lẽo. Bên tai vẫn văng vẳng câu nói của Nguyễn Hoàn: ——Anh có thể đến Cục Dân chính, tra lịch sử hôn nhân của mình. Sao có thể không có hôn nhân chứ? Giấy chứng nhận kết hôn vẫn còn trong tay anh mà. Anh vào phòng thay đồ, lục túi áo vest, mới chợt nhớ ra—tờ giấy chứng nhận đó đã bị lấy đi. Mí mắt phải của anh giật mạnh một cái. Ngay lập tức, anh gọi điện cho trợ lý Vương. “Vương Cần, cậu đi tra giúp tôi lịch sử hôn nhân của tôi. Trợ lý Vương ngớ người. Vị “ngậm thìa vàng này lần đầu tiên làm Vương Cần bối rối như vậy. Chuyện này… chẳng phải phải đích thân đi mới tra được sao? Cũng như kết hôn cần cả hai người cùng tới mới làm được vậy. Nhưng rồi Vương Cần vỗ trán, chợt nhớ ra mình cũng có vài mối quan hệ. Anh ta muốn thăng tiến, muốn tiến thân. Liền lập tức bảo: “Tiểu Lệ tổng cứ yên tâm, thứ Hai Cục Dân chính làm việc, tôi sẽ phản hồi cho anh sớm nhất.