Cảnh tượng này rơi vào trong mắt Nguyễn Hoàn.

Mục đích của cô đã đạt được.

Thấy lửa cháy càng lúc càng lớn, cô vặn mở van cứu hỏa, nối ống nước, dập tắt ngọn lửa.

Không lâu sau, lính cứu hỏa cũng đến nơi.

Sau khi loại trừ các vật dễ cháy còn lại trong phòng, họ phát hiện điều bất thường.

“Lạ thật, trong phòng không có bất cứ vải vóc gì, từ rèm cửa, ga giường, chăn nệm, quần áo đến thảm, tất cả đều không có.

Lâm Ngữ Oanh nghe vậy, chợt ý thức được điều gì đó.

Tại sao trong biệt thự lại không có quần áo?

Tại sao lúc họ định dập lửa, trong vòi lại không có nước?

Tại sao lúc chú Lâm và mẹ chạy từ trên lầu xuống, Nguyễn Hoàn lại không hề tỏ vẻ ngạc nhiên?

Bởi vì—

“Là cô! Là cô phóng hỏa! Lâm Ngữ Oanh giận đến nỗi mắt đỏ ngầu.

Cô ta lao về phía Nguyễn Hoàn, hét lên: “Cô sớm đã biết họ trốn trên gác mái, cô cố tình giấu hết quần áo, cố tình phóng hỏa để ép họ phải lộ mặt!

Nguyễn Hoàn khẽ nhíu mày.

“Lâm Ngữ Oanh, đến nước này rồi cô còn muốn vu khống tôi sao?

“Đây là nơi tôi lớn lên, làm sao tôi nỡ đốt nó chứ? Trước khi ra nước ngoài, tôi chỉ định dọn dẹp lại căn nhà nên mới bảo người mang rèm cửa, quần áo đi giặt và khử trùng.

“Là anh tôi đốt nến để chúc mừng cô được thăng chức, ngọn nến bén vào bóng bay chứa khí hydro mới gây ra hỏa hoạn.

“Camera quay lại rõ ràng hết rồi, cô còn định vu khống tôi gì nữa?

Lâm Ngữ Oanh á khẩu không nói nên lời.

Đúng lúc ấy—

Cách đó không xa, Lâm Đường Thắng chợt nhớ ra điều gì đó, định quay trở lại biệt thự nhưng bị lính cứu hỏa cản lại, ông ta vùng vẫy dữ dội.

Trông tinh thần ông ta có vẻ không ổn.

Một lính cứu hỏa khác bước ra, trực tiếp nói chuyện với Nguyễn Hoàn.

“Trừ khu bếp và phòng ăn bị cháy khá nghiêm trọng thì những chỗ khác vẫn ổn, cô yên tâm. Ngoài ra, trên trần nhà có một vật rơi xuống.

Nguyễn Hoàn nhận lấy chiếc hộp không mấy nổi bật ấy.

Khóe mắt liếc thấy Lâm Đường Thắng định lao tới giật lấy, cô lập tức mở hộp ra—bên trong là hàng loạt tài liệu.

Lại chính là bằng chứng Lâm Đường Thắng hối lộ và tẩu tán tài sản của nhà họ Nguyễn suốt bao năm qua.

Ông ta giữ lại những thứ này là để phòng thân, một khi gặp chuyện, chúng sẽ trở thành đòn phản công, là lá bùa giữ mạng của ông ta.

Lâm Đường Thắng tưởng mình khôn ngoan, không để trong két sắt mà giấu trên trần nhà.

Nếu không có vụ cháy này—

Chắc hẳn chỉ mình ông ta mới biết bí mật đó.

Nguyễn Hoàn cố nén nụ cười nơi khóe miệng. Cô cứ tưởng để thu thập những chứng cứ này sẽ mất khá nhiều thời gian.

Không ngờ rằng, cú đánh liều của cô lại có được một niềm vui bất ngờ.

Cảnh sát lập tức vào cuộc, Lâm Đường Thắng bị đưa đi điều tra.

Một khi các tội danh như hối lộ và chuyển nhượng trái phép tài sản công ty được xác định, thì ông ta sẽ phải đối mặt với án tù.

Còn Lâm Thanh Vũ là người chịu trách nhiệm chính trong vụ cháy lần này, phải bồi thường tổn thất.

Hơn nữa, do lần trước bị bắt là vì Nguyễn Hoàn tố cáo, mà căn nhà này lại thuộc sở hữu của Nguyễn Hoàn, cho dù có quan hệ họ hàng thì cũng bị nghi ngờ cố ý phóng hỏa trả thù, nên cũng bị đưa đi thẩm vấn.

Chỉ còn lại mẹ con Lâm Ngữ Oanh.

Lâm Nhược Mai không dám ngẩng đầu, lấy tóc che mặt.

Nguyễn Hoàn chỉ tay vào hai đống đồ ngoài sân, nói: “Lúc tôi dọn nhà đã đem đồ của các người ra ngoài, các người có thể mang đi. Về sau, khỏi cần quay lại nữa.

Lâm Ngữ Oanh nghiến răng ken két: “Nguyễn Hoàn, núi xanh còn đó, chẳng lo không có củi đốt. Tôi nhất định sẽ khiến cô phải trả giá.

Nguyễn Hoàn tốt bụng nhắc nhở:

“Tôi biết, Lâm Đường Thắng từng mua nhà cho các người. Nhưng nhà trong thời kỳ hôn nhân được xem là tài sản chung, có thể bị truy thu lại đấy.

Hai người sững lại.

Lâm Ngữ Oanh lao đến, suýt nữa thì muốn xé mặt Nguyễn Hoàn.

Nguyễn Hoàn ngẩng đầu, nói nhỏ đủ hai người nghe:

“Tốt nhất cô nên chú ý móng tay mình. Nếu cào xước mặt tôi, tôi sẽ mời luật sư giỏi nhất kiện cô ra tòa. Khi đó cô và Lâm Thanh Vũ sẽ thành một đôi uyên ương sau song sắt đấy.

Lâm Ngữ Oanh nghiến răng, cuối cùng đành buông tay không cam lòng, dẫn theo mẹ rời đi.

Một màn kịch hay kết thúc.

Trăng lưỡi liềm treo cao trên trời.

Nguyễn Hoàn quay đầu, bắt gặp ánh mắt đầy hứng thú của Lệ Uyên ngồi trong xe ở đằng xa.

Đứng ngoài cuộc, xem người ta diễn.

Dường như vở kịch kết thúc quá nhanh, anh ta có vẻ chưa thỏa mãn, lười biếng ngả người, giơ tay gọi một cuộc điện thoại.

Khoảng cách khá xa nên cô không nghe thấy gì.

Chỉ thấy trong đêm, đôi môi mỏng khẽ mấp máy.

Chẳng bao lâu sau, Nguyễn Hoàn nhận được điện thoại từ quản lý đội đua F1.

“Victoria, chào mừng em quay lại.

“Nhưng mà, anh có chuyện muốn nhờ em.

“Nhà tài trợ chính cho giải F1 năm nay gọi đến, nói tuần sau có một chương trình thực tế của Trung Quốc sẽ đến ghi hình và livestream, hy vọng em có thể giúp phiên dịch.

“Dù sao em vừa biết tiếng Trung, vừa thông thạo tiếng Đức, lại còn hiểu rõ đội đua của chúng ta, chỉ có em là thích hợp nhất.

Nguyễn Hoàn đồng ý.

Cúp máy xong, cô đặt vé máy bay sáng hôm sau bay sang Munich.

Chỉ là trong lòng cô vẫn luôn canh cánh một thắc mắc.

Trong nguyên tác, Thẩm Chi Chi chưa từng mạo danh “Victoria“.

Nói một cách khách quan, Thẩm Chi Chi trong nguyên tác có đầy đủ phẩm chất của nữ chính nghèo vượt khó, kiên cường và chăm chỉ.

Như một nhành cỏ dại kiên cường mọc lên, khiến người ta phải ngạc nhiên vì sức sống mãnh liệt.

Một người như vậy, sao có thể mạo danh người khác?

Hơn nữa, cô ta lại còn dám ngang nhiên giả làm Victoria, chẳng sợ bị vạch mặt sao?

...

Cùng lúc đó, ở nhà họ Lệ.

Lệ Minh Lam vừa về đến nhà, định hỏi cha mẹ chuyện năm xưa Lệ Uyên bị ép ra nước ngoài.

Lại thấy Thẩm Chi Chi cũng có mặt.

“Minh Lam về rồi à. Mẹ Lệ cười vui vẻ, “Mẹ đặc biệt mời Chi Chi đến nhà ăn cơm, nhớ năm xưa hai đứa thân nhau lắm, cũng tại mẹ ngày đó chia rẽ, khiến hai đứa lỡ dở bao nhiêu năm.

Lệ Minh Lam nhíu mày, định nói gì đó.

Chợt nghe Lệ Nhã Mạt bĩu môi: “Đúng đấy, vẫn là chị Chi Chi tốt, không như Nguyễn Hoàn. Cái clip cô ta dụ dỗ Phí Bạch Thần khiến em đỏ cả mặt, đúng là đồ tiện nhân trời sinh.

“Đủ rồi. Lệ Minh Lam trầm giọng, “Cô ấy là chị dâu em đấy.

Lệ Nhã Mạt sững người.

Còn mẹ Lệ thì lại gật đầu nói:

“Minh Lam nói đúng, chuyện ly hôn nên làm sớm một chút, không thể để Chi Chi chịu ấm ức mãi như thế, không danh không phận thì người ngoài sẽ dị nghị.

“Còn Nguyễn Hoàn, giá trị duy nhất của cô ta là cái thai trong bụng.

“Ông của con đã nói rõ trước mặt mọi người rồi, ai trong hai đứa sinh con trước thì người đó sẽ là người thừa kế. Tên Lệ Uyên này cũng thật là, đã có gia tộc họ Lục rồi mà vẫn còn nhăm nhe nhà họ Lệ. Chẳng trách năm đó nhất quyết không chịu ra nước ngoài, còn phải nhờ mẹ và bố con dùng chút thủ đoạn…

“……

Lệ Minh Lam cả người chấn động.

Nghi vấn trong lòng không cần hỏi nữa, anh cũng đã có đáp án.

Năm đó, quả nhiên là họ đã đánh ngất anh trai rồi cưỡng ép đưa đi nước ngoài.

Lệ Minh Lam hít một hơi sâu, đầu óc rối bời.

Mỗi khi như vậy, anh lại muốn đến tìm Nguyễn Hoàn.

Nguyễn Hoàn như có một loại năng lực an ủi, chỉ cần ở cạnh cô, nghe cô nói vài câu là lòng liền dịu lại, mọi rối rắm trong tim đều được xoa dịu.

Lệ Minh Lam xoay người rời đi, mặc kệ bố mẹ gọi với phía sau.

Nhưng khi anh quay về biệt thự Sơn Lam, con ngươi co rút.

Tất cả đồ đạc liên quan đến Nguyễn Hoàn trong phòng... đều biến mất.

Tựa như cô chưa từng tồn tại nơi này.

Một cảm giác nghẹt thở lan tràn trong lòng.

Lệ Minh Lam lập tức gọi điện cho Nguyễn Hoàn: “Em đang ở đâu, sao không ở nhà?

Một giây sau, giọng cô nhẹ nhàng vang lên trong ống nghe:

“Lệ Minh Lam, giữa chúng ta chưa từng tồn tại quan hệ hôn nhân, lấy đâu ra ‘nhà’ chứ?