Nguyễn Hoàn lên xe, cách biệt với những lời bàn tán huyên náo bên ngoài. “Muốn đi đâu? Lệ Uyên hỏi. “em muốn về nhà họ Nguyễn một chuyến. Hiện tại, cô mang tiếng xấu, bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió của dư luận. Muốn làm rõ mọi chuyện rất đơn giản, vì cô đang giữ đoạn video gốc mà dân mạng đang truyền tay nhau — đoạn video vu oan cô quyến rũ Phí Bạch Thần. Nhưng bây giờ chưa phải lúc để thanh minh. Cô muốn nhân cơ hội này, mượn làn sóng dư luận, thiêu rụi nhà họ Nguyễn. Tập đoàn Nguyễn thị vốn là sản nghiệp của mẹ cô, cô tuyệt đối sẽ không để cặp đôi chó má Lâm Đường Thắng và Lâm Nhược Mai chiếm lấy. Cô đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ. Chính là để hôm nay công khai bóc trần bộ mặt thật của hai người kia. Cùng với việc xé toang lớp vỏ “con nhà giàu ngoan hiền mà Lâm Ngữ Oanh đang giả vờ khoác lên. Xe lăn bánh, bầu không khí trong xe trở lại yên tĩnh. “Cảm ơn anh. Nguyễn Hoàn phá tan im lặng. “Thật ra không cần phiền đến anh đâu, em có thể tự xử lý. Đối diện không trả lời. Nguyễn Hoàn nghi hoặc ngẩng đầu lên, lập tức chạm phải ánh mắt đen tuyền sâu thẳm của Lệ Uyên. Chỉ thấy anh chống tay lên cửa kính, tay áo sơ mi đen được xắn lên, để lộ cổ tay trắng lạnh, rắn rỏi, cùng với chiếc đồng hồ bạc ánh lạnh. Lóa mắt nhất, chính là chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út của anh. Ánh mắt Lệ Uyên cũng dừng lại ở bàn tay cô, nhướng mày sắc lạnh: “Em không thích chiếc nhẫn đó sao? “Không phải… Nguyễn Hoàn rụt tay lại. “em quên mất. Trước đây để làm tròn vai, cô luôn đeo nhẫn cưới với Lệ Minh Lam, chưa bao giờ tháo. Chói lóa như thế, ai nhìn cũng thấy rõ. Nhưng sau này, khi cô và Lệ Uyên đăng ký kết hôn, cô lại hiếm khi đeo chiếc nhẫn mà anh tặng. Cô giấu nó trong một góc khuất, chỉ mình cô biết. Bên ngoài đồn rằng, cô yêu Lệ Minh Lam, yêu suốt tám năm. Không phải như vậy. Người cô định tỏ tình năm xưa không phải Lệ Minh Lam. Và tình cảm ấy, cũng không phải bắt đầu từ tám năm trước. Mà là mười năm trước, vào tháng Chín khi bắt đầu năm học lớp 11. Cô đứng trong thư viện Đại học Giang Thành, lần đầu tiên “mượn trộm thẻ sinh viên của Lệ Uyên thì bị bắt tại trận. Cô vẫn nhớ rõ hôm đó — lá phong rơi, ánh tà dương, và cả tiếng tim đập dồn dập khi thiếu niên cúi sát người. Một ánh mắt — là đã động lòng. Khung cảnh ngoài cửa sổ cứ thế trôi qua. Thời gian như quay về mùa thu năm ấy… Hương sách phảng phất khắp không gian buổi chiều. Ánh nắng hoàng hôn đổ qua khung cửa sổ, nhạt cam dịu dàng như một lớp filter của ảnh phim cũ. “Rồi sao? Nói đi, chuyện gì đây? Thiếu niên hai tay đút túi, nhàn nhã hỏi. Nguyễn Hoàn lí nhí: “Em chỉ muốn đọc một cuốn sách mà chỉ thư viện Giang Đại mới có… Em không cố ý lấy thẻ sinh viên của anh đâu, là em nhặt được. Em chỉ muốn dùng một lần, rồi giao lại cho chú bảo vệ để trả cho chủ… “Thế còn ảnh thẻ trên thẻ tôi đâu? Ngón tay thon dài của cậu thiếu niên gõ nhẹ lên chỗ trống trên thẻ sinh viên — nơi lẽ ra phải có một tấm ảnh nhỏ. “Không phải em làm mất… Cô vội vàng lắc đầu, hoảng đến suýt khóc. Thiếu niên nhướng đôi mày đẹp, “Sao lại khóc rồi, phiền quá. Nguyễn Hoàn cố nén nước mắt, nhưng mũi cô bắt đầu đỏ lên. Cô lục túi quần, định lấy khăn giấy. Không ngờ lại làm rơi một tấm bảng tên. Một bàn tay nhanh hơn cô, nhặt lấy. Thiếu niên thong thả đọc: “Trường THPT số 1 Giang Thành, Nguyễn Hoàn. Học sinh trường phụ? Vì trường cấp ba nằm sát cạnh Đại học Giang Thành, nên người Giang Thành hay gọi là “trường phụ. Nguyễn Hoàn thì sợ đến chết khiếp. Là con gái nhà giàu, từ nhỏ được cưng chiều, tuy không ngang ngược nhưng cũng không nên yếu đuối như vậy. Nhưng Nguyễn Hoàn lại bị bố và anh trai nuôi thành kiểu “không gây chuyện nhưng cực kỳ sợ rắc rối“. “Xin lỗi anh, em xin anh đừng báo với nhà trường… Cô đỏ hoe cả mắt. Đúng lúc đó, điện thoại của thiếu niên reo lên. Trong không gian yên tĩnh của thư viện, dù không bật loa ngoài cũng nghe rõ giọng bên kia đầy phấn khích: “Uyên ca, diễn đàn trường nổ tung rồi! Nói anh có bạn gái rồi, còn là người ngoài trường! Anh giấu kỹ quá đó! “Không phải. “Đừng chối nữa, ảnh bị tung ra khắp nơi rồi! Tiếc là không thấy rõ mặt bạn gái! Nhưng trông nhỏ lắm, anh không phải đang cua học sinh cấp ba chứ?! Càng nói càng lệch hướng. Thiếu niên liếc Nguyễn Hoàn một cái: “Tôi không thích người nhỏ tuổi hơn. “Thôi đi, lần trước chị khóa trên tỏ tình, anh bảo không thích người hơn tuổi. Còn cô hoa khôi học viện Mỹ thuật cùng tuổi, anh cũng từ chối, cô ấy khóc một trận vì ảnh nói bạn gái là người anh thuê về, không tin là thật. “Phiền phức. Cúp máy. Ánh mắt đen láy của thiếu niên rơi lên người Nguyễn Hoàn, ánh lên vẻ hứng thú. Rồi anh xua tay: “Thôi bỏ đi, làm vậy chẳng khác nào lừa trẻ vị thành niên. Nguyễn Hoàn khi đó tuy nhát gan, nhưng lại rất thông minh. Cô nhanh chóng nhận ra thiếu niên muốn gì. Không biết lấy đâu ra dũng khí, cô khẽ nói: “Em có thể giúp anh ‘chắn phiền toái’. Đối phương không nói gì. Cô lí nhí giải thích: “Anh yên tâm, em không thích anh đâu. Em chỉ muốn đọc cuốn sách đó, một ngày đọc không hết đâu. Nhưng chỉ có cô biết, cuốn sách đó chỉ là cái cớ. Ngay từ đầu, cô đã biết — không được thích Lệ Uyên. Anh sẽ thấy phiền. Lệ Uyên đồng ý với đề nghị của cô. Cô đóng giả làm bạn gái anh, giúp anh đỡ phiền phức. Còn cô thì được dùng thẻ sinh viên của anh để vào thư viện. Cô được anh che giấu rất kỹ, chưa từng có ai thấy rõ mặt. Chỉ một lần duy nhất, chú bảo vệ nói: “Cô bé, dùng thẻ người yêu mãi cũng không tiện, để chú giúp con đăng ký nhận diện khuôn mặt! Sau đó, Nguyễn Hoàn lấy hết can đảm, hẹn Lệ Uyên đến gặp dưới gốc cây hoè to trong khuôn viên Giang Đại, sau kỳ thi đại học. Lần đầu tiên cô biết trang điểm, mang theo quyển sổ phác hoạ, đứng chờ dưới tán cây. Từ sáng chờ đến hoàng hôn. Lệ Uyên không đến. Anh thông minh như thế, chắc chắn đã nhìn ra lòng cô, nên mới cố ý không đến. Anh luôn không thích phiền phức. Mối tình đơn phương của Nguyễn Hoàn kết thúc không đầu không cuối. Cô thất vọng hẹn bạn thân đi karaoke. Lần đầu tiên uống rượu, uống đến mức rối tinh rối mù. Lúc tỉnh dậy, thấy video mới biết mình đi nhầm phòng, nhận nhầm em họ của Lệ Uyên là anh, rồi... tỏ tình nhầm người. Sau này, có lẽ vì thấy mất mặt, bố cô đã gửi cô ra nước ngoài. Sau khi về nước, bố lại luôn cố gắng gán ghép cô với Lệ Minh Lam. Ký ức của cô dần trở nên mơ hồ. Cô dường như đã quên mất — người cô từng thầm yêu suốt cả thời thiếu nữ... là ai. … “Người yêu bé bỏng của cậu gọi tới rồi nè!! Một tiếng nhạc chuông dị quái kéo Nguyễn Hoàn ra khỏi dòng hồi tưởng, phá tan sự im lặng trong xe. Đó là nhạc chuông riêng mà bạn thân nhất của cô — Lê Lệ — cài đặt. Lê Lệ, tiểu công chúa thị phi của giới giải trí. Tính cách bốc đồng, suốt ngày khẩu chiến với anti-fan đến mức nhập viện. Dạo này cô nàng lên núi tu ở chùa, hôm nay mới “tái xuất giang hồ“. Vừa bắt máy, đầu dây bên kia vang lên giọng nữ vừa nũng nịu vừa gào lên: “Hoàn Hoàn bảo bối! Cậu phẫu thuật thẩm mỹ rồi hả?! “Hả? “Không những sửa mặt, còn đổi tên nữa, sao lại mang họ Thẩm rồi? Không không không, trọng điểm vẫn là chuyện sửa mặt! Có chuyện gì vậy? Sao cậu lại chỉnh đến mức xấu thế kia! Bác sĩ phẫu thuật của cậu là ai? Tớ muốn kiện ổng lên Liên Hiệp Quốc!! Nguyễn Hoàn mù mờ: “Tớ đâu có sửa mặt, cũng không đổi tên. “Cậu còn dám giấu! Đang hot trên mạng đấy! #LộMặtThậtCủaVictoria! “…” Nghe đến đây, Nguyễn Hoàn không nhịn được mà bật cười. “Không phải tớ, là truyền thông nhận nhầm người thôi. Lê Lệ hét lên:“Sao lại như vậy! Phía dưới toàn bình luận khẳng định chắc nịch luôn đó! “Còn nói cô ta là một đôi với Lệ Minh Lam nữa! Mà con nhỏ đó sao không ra mặt phản bác vậy?! “Cướp danh phận của người khác, cướp luôn chồng người khác, nếu cô ta thiếu tình thương, tớ có thể bất đắc dĩ làm mẹ nuôi cho cô ta! Nghĩ đến việc Lê Lệ vừa rời chùa, mất liên lạc với thế giới ngoài suốt thời gian dài, tin tức bị bỏ lỡ quá nhiều. Nguyễn Hoàn thật sự không biết nên bắt đầu từ đâu. Cô chỉ có thể nói: “Chuyện dài lắm, gặp rồi kể cậu nghe. Lê Lệ hào hứng đồng ý:“Okelaaa! “À đúng rồi Hoàn Hoàn, giải F1 năm nay cậu có đi không? Mình hẹn nhau gặp ở Munich luôn nha! “Năm nay tớ được mời tham dự lễ khai mạc, còn có một suất dành cho báo chí. Tạp chí KVI Thời Trang không biết nghe ở đâu, tổng biên tập tự mình liên hệ tớ, muốn tớ cân nhắc họ, nhưng tớ đã sắp xếp xong rồi. Dù sao, chị ta cũng nên tìm cậu luôn cho xong, khỏi phải vòng vèo