Lệ Minh Lam khựng lại.

Ý của anh cả là… bức tranh đó là do Nguyễn Hoàn vẽ?

Nhưng giữa họ có quan hệ gì đâu cho cam.

Từng gặp riêng nhau đúng hai lần, một lần là đón ở sân bay, lần kia là ở trong phòng anh ta.

Anh đều biết cả.

Hoặc… ý của anh cả là:

“Đây là tranh vợ anh vẽ, muốn tranh thì bảo vợ cậu vẽ cho.

“Đây là tranh vợ anh vẽ, muốn tranh thì bảo vợ cậu vẽ cho.

Phải rồi, chắc là vậy.

[Lệ Minh Lam]: Anh cả đừng đùa nữa, Nguyễn Hoàn vẽ sao so được với chị dâu.

[Lệ Uyên]: Chính cô ấy vẽ đấy.

Sắc mặt Lệ Minh Lam trở nên đờ đẫn.

Bức tranh đó… là của Nguyễn Hoàn?

Vậy sao anh cả lại đăng tranh của cô ấy lên vòng bạn bè?



Hàng loạt câu hỏi ập đến như sóng cuốn, khiến đầu anh nặng trĩu, rối bời không nghĩ nổi điều gì.

Tới khi nhận ra mình đang làm gì, thì cuộc gọi cho anh cả đã được kết nối.

“Có chuyện gì? – Giọng đàn ông trầm lạnh vang lên trong điện thoại.

“Tôi muốn hỏi… – Lệ Minh Lam chần chừ, mãi vẫn không thốt ra lời.

“Hỏi về bức tranh?

“…Phải.

“Nguyễn Hoàn hôm kia nhờ tôi khuyên cậu đừng ly hôn. Đổi lại, cô ấy giúp tôi làm một việc.

Lệ Minh Lam lập tức nhớ đến đoạn camera ghi lại cảnh hôm ấy.

Quả thật, cô từng nói vậy.

Vậy là… bức tranh đó là điều kiện anh cả đưa ra?

Anh thở phào: “Thì ra là thế, là Nguyễn Hoàn không hiểu chuyện làm phiền anh, tôi sẽ về khuyên cô ấy, tôi sẽ không ly hôn với cô ấy đâu.

“Thật sao? – Đầu bên kia, Lệ Uyên khẽ cười – tiếng cười nhẹ bẫng, mang theo chút bi thương và giễu cợt.

Lệ Minh Lam bỗng cảm thấy khó chịu.

Ngay sau đó, điện thoại bị dập máy.

Anh siết chặt điện thoại, trong lòng cứ có một cảm giác bất an khó gọi thành tên.

Anh cảm thấy… từ sau khi anh cả về nước, thái độ của Nguyễn Hoàn đã khác đi hẳn.

Là vì hôm mưa lần trước, anh không đến đón cô?

Hay là lần trước ở quán Nhật, cô bắt gặp anh đi ăn cùng Thẩm Chi Chi rồi hiểu lầm?

Không biết hỏi ai, Lệ Minh Lam đăng một bài lên diễn đàn:

[Vợ của bạn tôi trước kia rất quan tâm đến anh ấy, nhưng giờ thì dửng dưng, không còn coi anh ấy là quan trọng nữa. Là vì sao?]

Bình luận:

1L: Vợ anh bạn tổn thương rồi chứ sao.

8L: Có người khác rồi đấy, đội nón xanh đi anh bạn.

22L: Tra thử đi ông bạn, tôi cũng có thằng bạn từng y như vậy, giờ thì vợ cũ nó có con với người mới rồi, con bé biết chạy mua xì dầu luôn đấy.



Ngoại tình? – Lệ Minh Lam cười khẩy. Nhưng rồi, chẳng cười nổi nữa.

Vì bình luận ở tầng 43 viết:

[Ông bạn, tôi đoán giờ ông đang nhìn màn hình mà cười đúng không, nghĩ rằng vợ mình yêu mình chết đi được?][Tôi chỉ hỏi ông một câu: vợ chồng ông còn… hài hòa không? Có mấy ông tưởng mình “được việc, thật ra là vợ biết chút kỹ năng thanh nhạc đấy. Nói thật, đừng tự tin quá.]

Lệ Minh Lam: “…

Anh và Nguyễn Hoàn đến nắm tay còn chưa từng, nói gì đến hài hòa hay không.

44L: Muốn biết vợ ông có người khác không, inbox tôi. Thám tử chuyên nghiệp, cam kết hài lòng!

45L: Ông không ổn thì tìm tôi, thiên hạ gọi tôi là “Thánh nam khoa” đấy!

Lệ Minh Lam không buồn để ý mấy cái bình luận quảng cáo nhảm nhí nữa, lập tức thoát khỏi diễn đàn.

“Minh Lam, vừa rồi có chuyện gì vậy?

Trong bảo tàng, Thẩm Chi Chi vừa kết thúc buổi phỏng vấn hậu trường của show thực tế, nghe loáng thoáng có tiếng cãi vã, nên tới tìm anh.

Lệ Minh Lam lắc đầu: “Không có gì, công ty có việc, anh phải về nước sớm.

“Còn chuyến đi sau đó thì sao…

“Anh sẽ để Tiểu Vương đi cùng em.

“Không thể nán lại thêm một ngày sao? Ngày mai bọn mình sẽ đến công viên giải trí Prater – có vòng quay mặt trời cổ nhất châu Âu. Chúng ta sẽ cùng đón hoàng hôn mà…

Lệ Minh Lam lắc đầu: “Ngày mai macaron sẽ hết hạn ngon nhất rồi.

Ánh đèn trắng trong bảo tàng chiếu lên gương mặt Thẩm Chi Chi, nụ cười cô khựng lại.

Hộp macaron đó… không phải mua cho cô sao?

Cô từng xem ảnh hậu trường – đó là hộp màu hồng nhạt.

Không rõ lúc ấy Minh Lam đã nói gì với nhân viên tiệm, mà người ta còn dán một chiếc sticker hình trái tim lên bao bì.

Ngay cả dân mạng cũng cho rằng anh mua tặng cô.

Nhưng nếu không phải…

Vậy là tặng cho ai?

Nguyễn Hoàn?

Thẩm Chi Chi nhất thời ngẩn người, cả người lạnh toát.

Điều cô quan tâm không chỉ là món bánh đó.

Mà là… lòng dạ của Lệ Minh Lam.

Nhưng anh thì không nhận ra cảm xúc của cô, chỉ chào một tiếng rồi định rời đi.

Thẩm Chi Chi bước theo, định gọi anh lại.

Ai ngờ chân cô trật một cái, ngã sõng soài trên sàn.

Lệ Minh Lam nghe tiếng quay lại, vội vàng đỡ cô dậy: “Em đi nổi không?

Thẩm Chi Chi cắn môi, mắt hoe hoe nước: “Không cần anh quan tâm, em tự đi được.

Nói rồi, cô hất tay anh ra.

Nhưng vừa dồn lực lên chân, liền đau đến khựng lại.

“Đừng làm loạn nữa. – Lệ Minh Lam thở dài, bế bổng cô lên, “Chi Chi, có những lúc em không cần gồng mình mạnh mẽ như thế.

Cách đó không xa.

Trợ lý Vương mắt sáng rực, lập tức chụp lại khoảnh khắc ấy.

Sau khi thêm filter tạo cảm giác “lãng mạn, anh đăng lên mạng xã hội.

[Tiểu Vương phải cố gắng]: Tọa độ: Bảo tàng thất tình – “Chi Lam Ngọc Thụ bế công chúa siêu ngọt ngào!

1 giờ sáng – Sân bay Giang Thành.

Vì chuyến bay bị trễ, nên lúc Nguyễn Hoàn đặt chân xuống Giang Thành đã là rạng sáng.

Sân bay về đêm yên tĩnh hơn hẳn ban ngày, máy lạnh phả ra hơi lạnh, ánh đèn trắng chiếu lên sảnh vắng lặng khiến khung cảnh thêm cô đơn.

Bên ngoài kính, mưa lất phất rơi, thấm đẫm mặt đất lạnh lẽo.

Từ phía sau vang lên tiếng cười đùa của một gia đình ba người.

Mũi Nguyễn Hoàn cay cay.

Cô nhớ mẹ.

Từ sau khi “tỉnh ngộ, Nguyễn Hoàn đã điều tra tình hình điều trị của mẹ ở nước ngoài, mới biết bố cô vì tiết kiệm chi phí mà đã yêu cầu bệnh viện áp dụng phương pháp điều trị bảo tồn từ nửa năm trước.

Cô âm thầm liên hệ lại bệnh viện, giấu bố để khôi phục phác đồ điều trị tốt nhất.

Chi phí dĩ nhiên rất cao.

Tiền tiết kiệm cùng thu nhập trong thời gian qua của cô gần như dồn hết vào chữa trị cho mẹ.

Không sao. Một mình cô vẫn có thể lo cho mẹ những gì tốt nhất.

Nguyễn Hoàn lau nước mắt, bước đến khu vực nhận hành lý.

Không ngờ, cô lại chạm mặt Lệ Minh Lam – trong tay anh còn đang bế ngang Thẩm Chi Chi.

Không có đoàn quay theo sau, chỉ có mỗi trợ lý Vương đi cùng.

Nguyễn Hoàn không định chào hỏi, chỉ muốn lấy hành lý rồi rời đi.

—“Ơ kìa, chẳng phải là cô Nguyễn sao? – Giọng Thẩm Chi Chi đột nhiên vang lên.

Lệ Minh Lam bước nhanh lại: “Nguyễn Hoàn? Em ở đây à? Không phải em đang đợi anh ở cổng đến sao?

Nguyễn Hoàn im lặng giây lát: “Tôi đi công tác.

“À… – Lệ Minh Lam hơi lúng túng, muốn gãi đầu nhưng phát hiện vẫn đang bế Thẩm Chi Chi.

Anh khựng lại, giải thích: “Chi Chi bị trật chân.

Thẩm Chi Chi nhẹ nhàng đấm ngực anh một cái, giọng nhỏ nhẹ: “A Lam, anh thả em xuống đi, nếu cô Nguyễn hiểu lầm thì không hay đâu…

Nguyễn Hoàn khẽ nhíu mày.

Chuyện ly hôn, Lệ Minh Lam vẫn chưa nói với Thẩm Chi Chi sao?

Anh không nói… thì để cô nói vậy.

“Không sao đâu. Tôi và Lệ Minh Lam đã ly hôn rồi.