Khi nhận được tin nhắn của Lệ Minh Lam, Nguyễn Hoàn đang nghe điện thoại từ tổng biên tập.

“Tiểu Nguyễn này, dạo gần đây luôn có cánh nhà báo chặn trước cửa tòa soạn, cứ thế này cũng không phải cách hay.

“Đúng lúc đó, quản lý của Phí Bạch Thần liên hệ với tôi, bộ phim của cậu ta sắp đóng máy rồi, cô thay mặt tạp chí đến thăm đoàn phim đi, địa điểm lát nữa tôi sẽ gửi cho. Giờ cô chuẩn bị đi luôn nhé.

Nguyễn Hoàn khẽ động lòng.

Quản lý là cái loa của nghệ sĩ.

Cái gọi là “thăm đoàn, thực ra là Phí Bạch Thần tự sắp xếp.

Cuối cùng anh ta cũng chịu ra tay rồi.

“Vâng, tổng biên tập. Nguyễn Hoàn đáp lời.

Cô vừa dứt điện thoại thì thấy tin nhắn từ Lệ Minh Lam.

[Lệ Minh Lam]: Ly hôn xong chưa?

[Nguyễn Hoàn]: Ly hôn gì cơ?

Trước giờ, cô và Lệ Minh Lam luôn gọi điện nói chuyện về ly hôn, không bao giờ để lại dấu vết trên tin nhắn.

Giờ thì, đến cả giấy đăng ký kết hôn cũng không còn nữa, thì còn cái gì gọi là ly hôn?

Cuộc hôn nhân này, từ đầu đến cuối, chưa từng tồn tại.

Vì mạng chậm nên cô cũng không thấy ảnh đại diện mà Lệ Minh Lam vừa thay, càng không nhận ra ý định níu kéo của anh ta.

Trên đường đi, với tinh thần trách nhiệm công việc, Nguyễn Hoàn tranh thủ tìm hiểu về bộ phim mà Phí Bạch Thần đang đóng.

Là một bộ phim nam chính tu tiên, chuyển thể từ tiểu thuyết mạng.

Khác hẳn mấy phim cổ trang nhan nhản ngoài kia, phần lớn cảnh quay của phim này được thực hiện ở vùng núi.

Địa điểm quay là một khu danh lam thắng cảnh đang trong quá trình phát triển.

Về phía khán giả, chắc chắn sẽ rất thích.

Nhưng đúng là hành xác thật, đợi Nguyễn Hoàn bay đến nơi, rồi bắt taxi vào thị trấn, tìm đường lên đoàn phim, thì trời cũng đã nhá nhem tối.

Ánh hoàng hôn đỏ rực phủ kín bầu trời, tạo nên một khung cảnh rực rỡ tráng lệ.

Thấy cảnh đó, Nguyễn Hoàn cảm thấy chuyến đi này cũng đáng.

Chỉ là, cảnh đẹp như vậy mà không thấy ai trong đoàn phim, chỉ có một ông bác gác cổng đang ngồi ngủ gật.

Khung cảnh bên trong đã được dựng sẵn, Nguyễn Hoàn đi vào, chợt nghe bên trong bức tường có tiếng máy móc chuyển động.

Ngay sau đó, một âm thanh sắc bén xé gió vang lên.

Từ một lỗ kim loại trên tường, một tia sáng bạc phóng thẳng về phía cô.

“Cẩn thận!

Trong khoảnh khắc ấy, có người kéo cô lại.

Quay đầu nhìn, là Phí Bạch Thần – anh mặc trang phục trong phim, thần tiên phiêu dật.

“Cô Nguyễn, cô không sao chứ?

Nguyễn Hoàn mơ hồ: “Chuyện gì vậy?

Phí Bạch Thần giải thích: “Đây là bối cảnh trận pháp ngày mai, có người trong tổ đạo cụ quên lấy mũi tên ra khỏi cơ quan. Cô không bị thương chứ?

“Không sao, cảm ơn anh.

“Không sao là tốt rồi. Anh xoay người, “Tôi đưa cô xuống khách sạn dưới núi trước.

Lúc anh quay người, Nguyễn Hoàn nhìn thấy phía sau áo anh bị rách, có vệt máu rỉ ra.

Cô nhìn thấy, nhưng không nói gì.

Chút máu đó, chưa chết được.

Đến khi hai người đi đến xe, cô bỏ hành lý vào cốp sau thì Phí Bạch Thần chợt dừng lại: “Cô Nguyễn, phiền cô xem giúp lưng tôi một chút, có bị trầy xước không?

Chân mày Nguyễn Hoàn khẽ nhướng.

Cô giả vờ vừa mới phát hiện, phối hợp nói:

“Trời ơi, anh bị chảy máu kìa! Mau xuống núi xử lý vết thương đi!

“Chắc là do mũi tên ban nãy sượt qua thôi. Phí Bạch Thần nhíu mày, “Nếu tôi cứ thế quay lại, e là tổ đạo cụ sẽ bị trừ lương vì sơ suất này.

Anh nhìn Nguyễn Hoàn, rồi chỉ vào một căn nhà nhỏ gần đó:

“Đó là phòng nghỉ của tôi, bên trong có hộp y tế. Làm phiền cô giúp tôi xử lý vết thương nhé.

Lúc đó, mặt trời đã lặn sau núi.

Ánh chiều đỏ dần tan, trời trở nên nhá nhem.

Nguyễn Hoàn gật đầu: “Tôi nên làm vậy, dù sao anh cũng vì cứu tôi mà bị thương. Anh vào trước đi, tôi ghé nhà vệ sinh chút, rồi sẽ đến ngay.

Phí Bạch Thần dịu dàng nói: “Trời sắp tối rồi, nếu cô sợ thì tôi có thể đứng chờ ngoài cửa.

“Không cần đâu, tôi ổn mà.

“Vậy tôi vào trước nhé.

Phí Bạch Thần quay người.

Gương mặt ôn hòa dần hiện lên ánh sáng tính toán.

Bên trong phòng nghỉ.

Anh chỉ bật một chiếc đèn ngủ vàng mờ.

Cởi bộ đồ diễn, một bên vắt trên vai, bên kia buộc ngang hông, vạt áo nghiêng sang một bên, để lộ phần lưng, đối diện với cửa ra vào. Ánh đèn nhẹ nhàng lướt qua từng đường nét cơ bắp trên lưng anh.

Một lúc sau, cửa mở ra.

Phí Bạch Thần nói: “Hộp y tế ở bên tay trái của cô, làm phiền nhé.

Phòng nghỉ nằm trên sườn núi, ngoài cửa sổ kính là cảnh núi non và hồ nước yên bình.

Ánh trăng mỏng manh hắt vào, chiếu lên làn da trắng như tuyết của anh, khiến cả người như được phủ một lớp ánh bạc – tựa như thần tiên tu hành trong núi.

Sau lưng anh, có tiếng hít thở khe khẽ của phụ nữ.

Khóe môi Phí Bạch Thần nhếch lên.

Bả vai anh khẽ động, phần cổ áo đang vắt hờ trên vai trái cũng rơi xuống, vắt qua khuỷu tay.

Là diễn viên, cơ thể anh chắc chắn rất đẹp.

Bờ vai rộng, vòng eo thon, dưới ánh trăng mờ ảo, mang vẻ vừa thánh khiết vừa gợi cảm.

Phía sau, tiếng bước chân mỗi lúc một gần.

Cây tăm bông thấm dung dịch sát trùng chạm vào vết thương của anh, rất nhẹ, rất dịu dàng, như đang nâng niu một món bảo vật dễ vỡ.

Thế mà Phí Bạch Thần vẫn phải khẽ rên một tiếng.

Gân xanh ở cổ anh nổi lên, cuồn cuộn trên thân hình rắn rỏi của người đàn ông trưởng thành, giống như một con mãnh thú đang phục kích.

“Đau quá. Anh khẽ nói.

Ngay sau đó, hơi thở nhẹ nhàng phả lên vết thương.

Anh cảm nhận được bàn tay người phụ nữ chạm lên vai mình, rồi từ từ trượt xuống eo, vòng ra trước ngực…

Lông mày Phí Bạch Thần khẽ nhíu.

Khứu giác anh rất nhạy, lúc nãy ở ngoài trời, anh không thấy mùi nước hoa của Nguyễn Hoàn nồng như vậy.

Nhưng giờ, trong căn phòng kín, mùi hương rẻ tiền này trở nên nồng nặc, khó chịu đến mức buồn nôn.

Thế nhưng anh không đẩy người đó ra.

Khóe mắt anh liếc về phía chiếc đồng hồ điện tử bên cửa sổ, ánh đèn đỏ mờ phát sáng trong đêm.

Đó là camera siêu nhỏ.

Một fan cuồng từng lén lắp nó trong phòng nghỉ của anh.

Nếu người bên kia thấy cảnh Nguyễn Hoàn ve vãn anh như thế này, liệu có tung video ra cho fan cả nước biết và lên án cô không?

Tất cả những gì xảy ra hôm nay đều là kế hoạch của anh.

Một phim trường trống không.

Một chiếc bẫy còn nguyên mũi tên.

Và cả vết thương trên lưng anh.

Tất cả đều là cái bẫy anh giăng sẵn để dụ Nguyễn Hoàn.

Đúng lúc đó, điện thoại anh rung lên.

[Nguyễn Hoàn]: Anh Phí, tôi có hơi chậm một chút, phiền anh đợi tôi chút nhé.

Chữ trắng nền đen hiện lên trong đôi mắt đang dần mở to của Phí Bạch Thần.

Ánh trăng nhợt nhạt chiếu lên gương mặt anh.

Nếu Nguyễn Hoàn còn chưa đến…

Vậy người đứng sau lưng anh là ai?