Thấy dư luận trên mạng ngày càng bóp méo sự thật về Thẩm Chi Chi, Phí Bạch Thần không thể ngồi yên.

Anh gọi điện cho Lệ Minh Lam.

12 giờ trưa, giờ Moscow.

Lệ Minh Lam vừa ngủ thêm một giấc, nhưng vẫn đánh giá thấp độ “nặng đô của vodka — đầu óc anh như bị ai đó dùng búa nhỏ gõ liên tục lên dây thần kinh, đau như búa bổ.

“Alô?

“Gì thế, sao giọng anh khàn vậy, vừa dậy à? Phí Bạch Thần ẩn ý cười, “Chi Chi dậy chưa?

“Không biết nữa, chắc dậy rồi, sáng nghe cô ấy gõ cửa nhưng tôi không ra mở. Mẹ nó, tụi người Nga uống rượu cứ như uống nước lã.

“Ồ, tôi tưởng hôm qua hai người ở cùng nhau.

“Không, bữa tiệc tối qua không cho cô ấy đi. Lệ Minh Lam uống một ngụm nước khoáng, cố gắng hồi sức một chút. “Có chuyện gì không?

“Cũng không lớn lắm. Chỉ là nữ khách mời đối lập trong chương trình tạp kỹ kia hơi… không biết điều, làm vài chuyện gây phiền phức cho Chi Chi. Anh là nhà đầu tư mà, chắc không phiền nếu tổ sản xuất dùng chút thủ đoạn ‘đặc biệt’ để cảnh cáo cô ta?

Lệ Minh Lam trầm giọng:“Bất kỳ ai gây phiền phức cho Chi Chi đều nên bị dạy dỗ một trận.

“Tốt. Tôi gửi anh một đường link, chỉ cần anh thả một cái like là đủ để chặn đứng vở hài này rồi.

“Ừ.

Lệ Minh Lam mở link, là một video ngắn.

Giọng lồng tiếng khoa trương của một tài khoản marketing vang lên chói tai:

[Trời ơi tôi cạn lời! Trong “Offer của các cô ấy, có nữ khách mời nào đó dám tuyên bố mình là vợ của người thừa kế tập đoàn Lệ thị?! Buồn cười quá rồi đấy! Người ta đã có người trong lòng rồi cơ mà!]

Lông mày Lệ Minh Lam khẽ cau lại.

Thật đúng là buồn cười.

Ai cũng có thể tự nhận mình là vợ anh sao?

Anh bấm like, sau đó lại ngã xuống giường tiếp tục ngủ bù.

Mà anh không hề biết — cái like tưởng như nhỏ bé ấy lại châm ngòi cho một cơn bão dữ dội.

Từ khóa #LệMinhLam phủ nhận Nguyễn Hoàn là vợ# leo thẳng lên hot search.

[Cười ngất! Bị vả mặt rồi nhỉ!]

[Lệ Minh Lam: “Cô chị à, cô là ai đấy? Đừng nhận vơ nữa!]

[Haha! Biết đâu lúc này anh Lệ đang dỗ dành Chi Chi ấy chứ!]

[Người lên tiếng nói Nguyễn Hoàn là vợ Lệ Minh Lam, không phải nick phụ của cô ta chứ?!]

[Cô này đúng là… ảo tưởng sức mạnh quá đà!]

[Mấy cô vợ nhỏ toàn thích “chồng mình là soái ca, suốt ngày cạnh tranh lố bịch với nhau!]

[Đúng rồi, Thẩm Chi Chi là kiểu con gái biết tỏa sáng, nên mới khiến người ta yêu thích như thế!]

“…

Bầu không khí trong phòng biên tập như đông cứng lại.

Mọi người đều nhìn thấy cái “like của Lệ Minh Lam.

Nguyễn Hoàn cũng thấy.

“Hoàn à, có phải chồng cậu… bấm nhầm không?

“Chắc là nhầm thôi, hay cậu gọi cho anh ấy, hỏi thử xem sao?

“Chứ Thẩm Chi Chi là sao đây? Lại còn thân mật với người đã có vợ?

“Khoan, tôi thấy Thẩm Chi Chi chính là người hôm đó ăn cùng Lệ Minh Lam ở quán Nhật ấy nhỉ?

“…

Không gian trong văn phòng lập tức trở nên tĩnh lặng đến mức nghe rõ tiếng kim rơi.

Cao Nguyệt, người duy nhất biết rõ sự thật, mím môi.

Phải, Thẩm Chi Chi chẳng phải tiểu tam chính hiệu sao!

Cuối cùng cũng có người nhìn ra rồi!

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Nguyễn Hoàn, muốn hỏi gì đó.

Nhưng đây dù sao cũng là chuyện riêng tư, họ là người ngoài, không tiện nói.

Chỉ thầm rủa trong lòng: Đám tư bản thật ghê tởm. Lấy được cô vợ xinh như hoa, vậy mà vẫn quấn quýt với người khác. Bây giờ còn vì bảo vệ “bé ba mà quay sang đâm dao vào Nguyễn Hoàn?

Nguyễn Hoàn lên tiếng:“Hôm đó ở quán Nhật, mọi người hiểu lầm rồi. Lệ Minh Lam không phải chồng tôi. Chỉ là trùng hợp, chồng tôi cũng họ Lệ.

Mọi người nghĩ cô đang tìm cớ, không ai nói gì thêm.

Chỉ có Lâm Ngữ Oanh nhướng mày:“Chị Hoàn, rõ ràng chị từng nói chồng chị là người thừa kế nhà họ Lệ cơ mà.

Máy quay đang ghi hình.

Cô ta cố tình nói để toàn bộ khán giả nghe thấy.

Thực tế, Nguyễn Hoàn chưa từng nói câu đó.

Ngược lại, cô mỉm cười, chậm rãi nói:“Đúng vậy, chồng tôi chính là người thừa kế của nhà họ Lệ.

Ông cụ Lệ từng công khai tuyên bố, ai sinh con trước, người đó sẽ là người thừa kế.

Nếu Lệ Uyên có con thì…

Ai là người thừa kế — vẫn còn chưa rõ.

Khoảnh khắc này lọt vào mắt đạo diễn.

Anh ta lập tức bảo hậu kỳ:“Nhất định phải cắt đoạn này vào bản phát sóng.

Rồi mỉa mai:“Xời! Tình yêu thất bại, sự nghiệp tiêu tan, giờ bắt đầu… giành lại thể diện đây mà!

Trời bắt đầu đổ mưa lất phất ngoài cửa sổ.

Đến giờ tan làm, mưa vẫn chưa dứt.

Nguyễn Hoàn đang thu dọn đồ thì bất chợt nhớ lại lời Lệ Uyên nói trưa nay, tay khựng lại.

Tối nay… bọn họ phải…

Ngay lúc đó, điện thoại cô sáng lên, kéo cô khỏi dòng suy nghĩ.

[Lệ Uyên]: Anh đang ở dưới công ty em.

[Nguyễn Hoàn]: Hôm nay em tăng ca, anh đừng chờ.

Đối phương không trả lời.

Nguyễn Hoàn thở phào, nhưng trong lòng lại chợt trống trải.

Dù gì… cô cũng chưa từng dám hy vọng, nên cũng chẳng đến mức thất vọng.

Cô cùng Lý Tĩnh xuống lầu, vừa ra đến cửa thì thấy một chiếc sedan đen mang biển số Bắc Kinh đậu bên lề.

Cửa kính sau hạ xuống, lộ ra ánh mắt sắc sảo của một người đàn ông, nửa cười nửa không.

“Vợ ơi, lên xe nào.

Hai chữ “vợ ơi như có dòng điện chạy thẳng vào tim.

Bình thường cô thấy cách gọi này hơi quê mùa, nhưng từ miệng anh thốt ra, lại mang một cảm giác ngứa ngáy nơi lồng ngực.

Giọng anh không lớn, nhưng đủ để Lý Tĩnh và đồng nghiệp nghe thấy.

Mọi người ngơ ngác nhìn sang, chỉ thấy một đôi mắt đẹp đầy khí chất ngồi trong xe.

Lý Tĩnh cau mày.

Tên này bị đa nhân cách à? Vừa mới đâm cô Hoàn một nhát vì bảo vệ tiểu tam, giờ lại gọi vợ ngọt xớt?

Còn nữa, không phải anh ta đang ở Moscow à? Sao về nhanh thế?

Cô định kéo Nguyễn Hoàn rời đi.

Nhưng ngay giây sau, Cao Nguyệt chen lên, đứng chắn giữa họ.

“Chồng chị Hoàn tới đón rồi, bọn mình đi trước nhé~ Vừa nói vừa đẩy Lý Tĩnh đi luôn.

Còn lại mình Nguyễn Hoàn đứng đó.

Cô mở cửa xe, bước vào.

Trên người còn đọng lại vài giọt mưa. Không khí trong xe khô ráo, sạch sẽ, nồng đượm mùi hương của Lệ Uyên, như một thế giới tách biệt hoàn toàn.

Nguyễn Hoàn khẽ cúi đầu, vành tai mỏng gần như trong suốt, có thể thấy mạch máu xanh nhạt chạy dưới lớp da.

Một lọn tóc lòa xòa che mất phần tai.

Lệ Uyên vươn tay, nhẹ nhàng vén tóc cô ra sau tai.

Ngón cái thô ráp chạm vào tai cô, mang theo cảm giác như điện giật.

Bả vai cô khẽ run lên, môi mím chặt, hàm răng trắng nhỏ cắn nhẹ vào viền môi đỏ như rượu.

Ánh mắt Lệ Uyên tối đi vài phần.

Trước mắt anh, cô như một đoá dành dành ướt mưa, lẫn hương thơm của hoa hồng.

Chỉ trong một thoáng, tay anh đã thuận theo bản năng, nâng cằm cô lên.

Cửa kính xe vẫn để hé một khe nhỏ.

Ngay gần đó —

Lệ Nhã Mạt, sau khi nghe lời dặn của anh hai mà tới tìm Nguyễn Hoàn, vừa khom người định gõ cửa xe, đã thấy cảnh tượng trong xe.

Túi Hermès rơi bịch xuống đất, cô ngơ ngác.

Ngay lập tức, cô gọi điện cho Lệ Minh Lam…