“Không sao đâu, mọi người cứ tiếp tục làm việc đi. – Nguyễn Hoàn mở lời, trên mặt hiện lên vẻ khó xử vừa đủ. Cô biết, Phí Bạch Thần đã bắt đầu ra tay rồi. Ngay lập tức, Nguyễn Hoàn liên hệ với vị thám tử tư, nhờ ông ấy theo dõi xem cậu idol kia đã tiếp xúc với những ai. Cách đó hàng ngàn cây số. Thời tiết ở Moscow đang rất đẹp. Lệ Minh Lam gọi một ly cà phê, ngồi dưới chiếc ô lớn, lướt xem ảnh chín ô mà thư ký Tiểu Hồ vừa đăng lên vòng bạn bè. Anh bấm vào một tấm. Chỉ thấy trong khung cảnh phía sau là một cặp đôi rất nổi bật. Người đàn ông mặc quân phục, sau lưng giấu một bó hoa hồng đỏ rực. Còn cô gái mặc váy trắng, đứng bên cạnh anh ta. Lệ Minh Lam cảm thấy cô gái này rất quen mắt, đang định phóng to ảnh ra nhìn thì phía trên đầu vang lên một giọng nói: — “A Lam, anh đợi lâu chưa? Là Thẩm Chi Chi đến rồi. Phía sau còn có cả đoàn quay chương trình. Dưới ánh mặt trời, lớp trang điểm của cô nhẹ nhàng, phối đồ với áo sơ mi màu hạnh nhân và quần ống rộng màu trắng, tay xách túi tote da bò, vừa gọn gàng vừa đơn giản mà chuyên nghiệp. Nghe nói là do Phí Bạch Thần mời hẳn đội trang điểm hàng đầu trong giới đến hỗ trợ cho Thẩm Chi Chi. Lệ Minh Lam ga lăng nhận lấy túi xách: “Sao em không để trong khách sạn? Thẩm Chi Chi: “Toàn là tài liệu, em quen mang theo bên mình để phòng trường hợp cần dùng. Không xa có một cô gái người Hoa đang chụp hình về phía họ. Một tiếng sau, một bài đăng trên một nền tảng mạng xã hội bỗng hot rần rần. [Bot thẩm định visual các cặp đôi]: ở một con phố tại Moscow bắt gặp một cặp đôi cực phẩm visual, chàng trai còn ân cần cầm túi giúp bạn gái, hai người đứng dưới ánh nắng như kéo sợi đường mật luôn~ Bài viết bùng nổ lượt tương tác và like. Nhiều người bình luận: [Cô gái này nhìn quen quá, có phải là nhà khoa học nữ được hot trên Douyin thời gian trước không?] [Đúng rồi! Chính là cô ấy, tên là Thẩm Chi Chi!] [Không ngờ chị ấy lên ảnh chụp lén cũng đẹp thế, gu ăn mặc chuẩn nữ thần công sở luôn! Mau ra tutorial đi chị ơi!] [Bạn trai chị ấy đúng chuẩn soái ca, chúc phúc hai người!] [Ủa? Sao thấy có cả cameraman nhỉ?] [Nghe nói đang quay một show thực tế về phụ nữ công sở, bạn trai là người thừa kế tập đoàn Lệ thị ở Giang Thành, hai người quen nhau từ thời cấp 3.] [Trời ơi, từ đồng phục đến váy cưới! Chết mê cặp này mất!] Rất nhanh, hai người đã có một lượng fan couple lớn, ai nấy đều mong ngóng chương trình lên sóng. Cùng lúc đó, ở Giang Thành đã về đêm. Nguyễn Hoàn về đến nhà, việc đầu tiên là tẩy trang và tắm rửa. Rửa sạch lớp nền đậm màu vàng xỉn, làn da thật trắng mịn của cô hiện rõ, mịn màng như gốm sứ, như ngọc thạch. Nhìn mình trong gương, gò má Nguyễn Hoàn hơi ửng đỏ. Hành lý cô dọn từ biệt thự Lệ gia vẫn đang gửi ở nhà họ Nguyễn. Cô cũng không vội lấy lại, giấy tờ quan trọng đều mang theo bên người. Chỉ là quần áo thay hằng ngày thì đều mua tạm ở trung tâm thương mại gần nhà, chọn khá vội. Ví dụ như chiếc váy hai dây cô đang mặc. Chất vải quá mỏng. Màu hạnh nhạt dịu dàng, viền ngực còn có ren hoa tinh tế, rất tôn da cô. Trong căn phòng thiết kế không đèn trần, chỉ có ánh sáng dịu nhẹ, khiến cả không gian như phủ một lớp filter mơ màng, dịu dàng và xinh đẹp. May mà cô đang ở một mình. Nguyễn Hoàn vốn không thích mặc đồ lót bó buộc. Trước kia ở biệt thự, vì có Lệ Minh Lam nên cô không thoải mái, lúc nào cũng mặc hai lớp. Còn giờ, sống một mình, thích mặc gì cũng được. Nhiệt độ máy lạnh vừa phải, nhưng đầu cô thì hơi choáng. Hôm qua sơ suất, không uống thuốc cảm, không ngờ cơ thể yếu như vậy, mới ngã xuống nước thôi mà đã bị cảm rồi. Bây giờ đã bảy giờ tối, bụng cũng hơi đói. Vì không muốn dính mùi dầu mỡ sau khi vừa tắm xong, cô không nấu món chiên xào mà chỉ đơn giản nấu một nồi cháo ngọt, nhưng vẫn bật máy hút mùi. Tiếng máy chạy rì rì khiến cô không nghe thấy tiếng thông báo từ điện thoại. [Lệ Uyên]: Một lát nữa anh qua chỗ em. Tóc Nguyễn Hoàn còn ẩm, buông xõa trên vai, cô chăm chú nhìn nồi cháo. Cho đến khi nghe thấy tiếng động ngoài cửa chính. Cô ngạc nhiên quay đầu lại, thì thấy Lệ Uyên. Anh cũng nhìn thấy Nguyễn Hoàn. Trong bếp, ánh đèn dịu nhẹ phủ xuống, Nguyễn Hoàn đứng dưới ánh sáng, chiếc váy lụa ôm nhẹ lấy eo, hơi xuyên sáng, lộ rõ dáng người mảnh khảnh. Cô giật mình nhìn anh, xương quai xanh như vầng trăng lưỡi liềm, hơi nước từ mái tóc vẫn còn vương vấn. Ánh mắt của người đàn ông mang theo khí thế xâm lược đầy nguy hiểm. Nguyễn Hoàn cảm nhận được, cả người run lên, lập tức quay lưng lại, vội vàng túm lấy chiếc tạp dề che lên người. Cô bối rối, tay run rẩy. Dây tạp dề sau lưng mãi không buộc được. Tiếng bước chân sau lưng mỗi lúc một gần, mùi hương lạnh lùng và hơi ấm của người đàn ông áp sát. Ngay sau đó, một đôi tay to lớn nhận lấy sợi dây trên tay cô, buộc vào eo cô. Vòng eo vốn đã nhỏ, giờ trông lại càng mảnh mai. Nguyễn Hoàn chưa từng thân cận thế này với người khác phái, theo bản năng muốn né tránh. Nhưng tay anh lại áp nhẹ vào hông cô, giọng trầm thấp vang lên bên tai:“Cháo nấu cho anh à? Nguyễn Hoàn khựng lại. Quay đầu thì đụng ngay ánh mắt đen sâu của người đàn ông. Khuôn mặt như tạc tượng, đôi mày sắc lạnh khẽ nhướng lên, toát lên vẻ tuấn tú kiêu ngạo. “Em đâu biết anh sẽ tới… – cô thấp giọng giải thích, “Không cố ý mặc đồ này đâu… Lệ Uyên nhướng mày. Tay phải vòng qua vai cô, nắm lấy tay cô đang cầm muỗng, nhẹ nhàng khuấy nồi cháo. Nguyễn Hoàn muốn rút tay về. Nhưng Lệ Uyên như đoán được, liền siết chặt tay cô, khóe môi khẽ nhếch: “Anh nói là cháo, em đang nói cái gì? Khi anh nói, lồng ngực khẽ rung. Dù giữa hai người chỉ cách một lớp không khí mỏng, nhưng Nguyễn Hoàn vẫn cảm nhận rõ, lưng cô khẽ run, như đóa chi tử vừa chớm nở bị gió khẽ lay. Không biết trước đây bên cạnh Lệ Uyên đã có bao nhiêu phụ nữ, nhưng anh thực sự giống một yêu tinh tu thành người, chỉ một cử động cũng đủ khiến người khác động lòng. Nghĩ đến đây, lòng cô chợt dâng lên vị chua xót, tâm trạng chùng xuống. “Sao vậy? – Lệ Uyên hỏi. Nguyễn Hoàn đáp lí nhí: “Không sao, chắc hôm qua bị cảm nhẹ. “Bệnh rồi mà chỉ uống cháo trắng thôi sao? Vừa nói, anh vừa đặt tay lên vai cô, nhẹ nhàng đẩy cô ra khỏi bếp. Nửa tiếng sau, Lệ Uyên mang đồ ăn đến bàn ăn, tay áo xắn lên, lộ ra cánh tay rắn chắc đầy gân xanh. Nguyễn Hoàn bị món ăn hấp dẫn sự chú ý: Tôm xào trứng, mộc nhĩ nấu củ từ, canh đậu hũ nấm thập cẩm. Toàn là món cô thích ăn. Cô hơi ngạc nhiên:“Anh biết nấu ăn à? Lệ Uyên: “Biết sơ sơ thôi. Nguyễn Hoàn nếm thử một miếng — sơ sơ cái gì chứ, ngon cực kỳ. Cô đúng là đang đói, tốc độ ăn rất nhanh, hai bên má phồng lên như sóc, nhai nhai nhai. Ăn gần xong, Lệ Uyên đứng dậy thu dọn bát đũa. Nguyễn Hoàn hơi ngại:“Buổi tối em có cần làm gì không? Lệ Uyên nhướng mày:“Em bệnh rồi, anh cũng chưa cầm thú đến thế. Nguyễn Hoàn ngơ ngác. Cô chỉ định hỏi là có cần phụ dọn chén không… Chỉ nghe Lệ Uyên nói tiếp:“Nhưng nếu em còn ở đây nữa, thì anh cũng không dám chắc. Nguyễn Hoàn liếc mắt một cái, chợt hiểu ra gì đó, mặt đỏ bừng, chạy vội lên lầu. Vừa vào phòng, cô lập tức đổ người xuống giường. Gò má đỏ như lửa vùi vào chăn, tim đập thình thịch. Một lúc sau, cô nghe thấy tiếng nước róc rách từ phòng tắm bên phòng đối diện. Qua bức tường dày, vẫn có thể nghe được tiếng vòi sen đang xả nước rất lâu. Cô cắn môi, chui tọt vào chăn. Trong yên tĩnh, có một tin nhắn mới đến. [Lệ Uyên]: Em giúp anh một việc được không?