Không chỉ có Lệ Minh Lam, còn rất nhiều người khác cũng gửi lời chúc mừng.

[Giang Tụng]: Chúc mừng anh Uyên, ôm được mỹ nhân về rồi nhé.

[Lệ Nhã Mạt]: Mong được gặp chị dâu sớm~

[Tô Đồng An]: Anh Uyên, miệng anh kín quá đấy! Một bước là lấy giấy kết hôn luôn?!

[Phí Bạch Thần]: Chúc mừng.

...

Giữa bao nhiêu lời chúc, Lệ Uyên chỉ trả lời mỗi Lệ Minh Lam:

[Phải xem tâm trạng cô ấy đã.]

Nguyễn Hoàn nhìn tất cả mọi người đều đã thích và bình luận, cô thầm nghĩ thêm một người chắc cũng không bị phát hiện.

Thế là cô ấn nút “thích”, và bình luận một câu: “Chúc mừng.

Ngay giây sau, Lệ Uyên nhắn lại: “Cùng vui.

Tai Nguyễn Hoàn đỏ bừng, tim đập rộn ràng.

Rõ ràng họ là vợ chồng hợp pháp, đường hoàng chính chính, nhưng lại có cảm giác như cặp đôi yêu sớm đang lén lút nhắn tin dưới mắt thầy cô và phụ huynh.

Cảm giác mập mờ dễ khiến người ta rung động.

Dù Nguyễn Hoàn biết rõ, câu trả lời của Lệ Uyên chỉ là phép lịch sự.

Nhưng cô vẫn không nhịn được mà chụp màn hình lại, lưu giữ hai dòng tin ấy.

Tâm trạng xao động này chưa kéo dài bao lâu, thì trưởng ban đột ngột triệu tập một cuộc họp nội bộ, công bố điều động nhân sự: Lâm Ngữ Oanh được thăng chức làm phó tổng biên tập.

Trong buổi họp, Lâm Ngữ Oanh nở nụ cười dịu dàng, vừa đứng lên chuẩn bị phát biểu.

——“Tôi không đồng ý.

Cửa phòng họp mở ra, một bóng dáng cao lớn bước vào.

Giang Tụng sải bước đầy ngạo nghễ:“Tôi không hài lòng với bài phỏng vấn của biên tập Lâm, nên giờ tôi yêu cầu đổi người, để Nguyễn Hoàn làm phỏng vấn.

Mọi người xôn xao.

Ấn bản có bài phỏng vấn Giang Tụng sẽ in vào thứ Tư tuần này, giờ lại đổi người?

Nếu là nghệ sĩ bình thường đòi hỏi như vậy, trưởng ban chắc đã đuổi thẳng cổ ra ngoài và cho lên blacklist ngành rồi.

Nhưng Giang Tụng lại không giống vậy.

Anh ta là thiếu gia nhà họ Giang, mà tập đoàn Giang thị đang nắm giữ một phần không nhỏ cổ phần trong các nền tảng giải trí, có tiếng nói nhất định.

Nguyễn Hoàn khẽ động ánh mắt.

Còn Lâm Ngữ Oanh vừa mới đứng dậy, mặt lập tức tái nhợt.

Cô quay đầu chất vấn Nguyễn Hoàn:“Chị Hoàn, ý chị là gì vậy? Em đã gửi bản thảo phỏng vấn cho trưởng ban rồi, sao giờ chị lại tranh người với em?

Nguyễn Hoàn: “Tôi không tranh giành gì với cô cả.

Lâm Ngữ Oanh: “Nếu không phải chị nói gì với Giang thiếu, sao anh ấy lại đột nhiên bác bỏ bài phỏng vấn của em?

Cô ta trông rất yếu đuối.

Giống mẹ cô, gương mặt nhỏ nhắn, vóc người mảnh mai, hôm nay lại trang điểm nhẹ nhàng, mặc đồ kiểu ngoan hiền, dễ khiến người khác nảy sinh lòng thương.

Những người thân với Lâm Ngữ Oanh đã bắt đầu thì thầm to nhỏ:

“Đúng là mở mang tầm mắt, tòa soạn chúng ta bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên thấy vụ đấu đá bẩn thỉu thế này.

“Chỉ vì cái chức phó tổng biên mà giành giật trắng trợn như vậy sao?

“Tội nghiệp Ngữ Oanh, Nguyễn Hoàn chỉ được cái đẹp, đàn ông mê mẩn kiểu đó thôi.

...

Ở trung tâm của cuộc bàn tán, Nguyễn Hoàn cụp mắt, ánh nhìn bình thản, hai bàn tay mảnh khảnh giao nhau trước ngực, đầu ngón tay hồng hồng gõ nhẹ lên khuỷu tay.

Có người chờ cô giải thích.

Cũng có người chờ xem cô bị bẽ mặt.

Nhưng Cao Nguyệt lại cảm thấy — Nguyễn Hoàn đang tính toán.

Người phụ nữ này bên ngoài có vẻ yếu đuối, dịu dàng, dễ bị bắt nạt.Nhưng tất cả sự im lặng cô thể hiện, đều là sự chuẩn bị cho nước đi mạnh nhất để đạt được lợi ích tối đa trong lòng cô.

Một lát sau, Nguyễn Hoàn ngước đôi mắt thanh tĩnh lên, thản nhiên nói với Lâm Ngữ Oanh:

“Giang thiếu không hài lòng với nội dung phỏng vấn của cô, nên mới yêu cầu đổi biên tập, nói rõ ràng vậy rồi.

“Nếu cô cho rằng tôi giành khách mời phỏng vấn của cô, vậy thì so sánh thời gian và nội dung đề cương phỏng vấn mà chúng ta gửi cho Giang thiếu đi.

Nói rồi, cô trình chiếu màn hình máy tính lên phông chiếu.

Mở đoạn tin nhắn giữa cô và Giang Tụng.

Hiển thị rõ: chiều thứ Hai tuần trước, 5 giờ chiều, cô đã gửi đề cương phỏng vấn cho anh ta.

Đối phương đã đọc.

Lâm Ngữ Oanh cắn môi, giọng yếu hẳn đi:“Em có thói quen xóa tin nhắn, nên không tìm thấy. Nhưng em có thể gửi lại bản đề cương.

“Không sao, tôi có rồi. Nguyễn Hoàn mỉm cười, “Cô quên là đã gửi cho tôi một bản à?

Lâm Ngữ Oanh sững người.

Sau đó, cô thấy tin nhắn mình từng gửi:

——Chị Hoàn, thật sự xin lỗi, Giang Tụng đồng ý lời mời phỏng vấn của em, em chỉ hỏi chơi thôi, không ngờ anh ấy thật sự nhận lời.

Bên dưới còn có ảnh chụp màn hình.

Thấy rõ thời gian Lâm Ngữ Oanh liên hệ với Giang Tụng là 9 giờ tối thứ Hai.

Giang Tụng nhăn mặt, sắc mặt khó coi.

Các đồng nghiệp lẩm bẩm:

“Vậy là rõ rồi, chị Nguyễn gửi sớm hơn.

“Ừ, mà còn gửi trong giờ hành chính nữa.

“Chậc, không hiểu nổi cái Giang thiếu này, một buổi phỏng vấn mà cứ lật qua lật lại, tụi mình còn phải sửa bài nữa chứ...

Nguyễn Hoàn gõ bàn phím, đặt hai file đề cương của cô và của Lâm Ngữ Oanh cạnh nhau.

Người ngồi đây đều là biên tập chuyên nghiệp, ai hơn ai kém chỉ cần liếc một cái là biết.

Nhưng Lâm Ngữ Oanh vẫn không cam tâm, bước đến trước mặt Giang Tụng:

“Giang thiếu, em xin anh hãy cho em một cơ hội nữa.

Nhưng Giang Tụng không muốn lãng phí thời gian với cô ta.

Ngay từ lúc bước vào, ánh mắt anh đã dán chặt vào Nguyễn Hoàn.

Từ hôm qua đến nay, anh đã gọi và nhắn cho cô không biết bao nhiêu lần, lúc đầu không gọi được, sau đó cứ nhắn là hiện dấu chấm than đỏ.

Nguyễn Hoàn đã chặn anh!

Giang Tụng không ngu, anh sớm nhận ra tối qua anh và Tô Đồng An bị Nguyễn Hoàn gài bẫy.

——“Không cần nữa.

——“Được thôi, chúng ta thi bài.

Hai giọng nói vang lên cùng lúc.

Một là Giang Tụng từ chối.

Trước đây anh không biết bài phỏng vấn này quan trọng với Nguyễn Hoàn đến mức nào, giờ đã biết, thì nghiêm túc đối đãi.

Lại nghe Nguyễn Hoàn nói “thi bài, anh nhíu mày, nhìn cô chăm chú:“Được, đã vậy thì theo ý em.

Giọng nói mang theo sự thân mật.

Mọi người trong phòng thay đổi sắc mặt.

Tổng biên tập trầm ngâm:“Được rồi, vậy trưa mai hai người nộp bài cuối cùng cho Giang thiếu, để anh ấy chọn bản tốt hơn.

“Được.

Cuộc họp kết thúc.

Giang Tụng lập tức kéo tay Nguyễn Hoàn rời khỏi văn phòng.

Giữa ánh mắt của bao người, chẳng hề kiêng nể gì.

Không ngờ, vừa ra ngoài đã đụng mặt Tô Đồng An.

Tối qua Tô Đồng An nghĩ mãi, cuối cùng cũng thấy có gì đó sai sai, muốn gọi hỏi Nguyễn Hoàn.

Nhưng cũng như Giang Tụng, bị chặn rồi.

Giang Tụng cau mày:“Tô Đồng An? Cậu đến đây làm gì?

Tô Đồng An lạnh lùng:“Anh thì sao?

Hai người nói cùng lúc.

Nguyễn Hoàn:“Thật ăn ý quá nhỉ.

Cả hai lập tức nhớ đến chuyện tối qua, nhìn nhau đầy ghét bỏ.

Giang Tụng:“Bà Lệ, em không định giải thích gì chuyện tối qua à?

Tô Đồng An:“Chị ơi, sao chị tặng Giang Tụng capybara đẹp hơn của em?

“…

Câu này Giang Tụng nghe được, bật cười ác ý:“Vì là tôi làm, trông cậu thích lắm nhỉ?

Tô Đồng An ngẩn người, đôi mắt to tròn ngơ ngác nhìn Nguyễn Hoàn xác nhận:“Chị, thật hả?

Nguyễn Hoàn liếc hai người, hỏi:“Vậy hai người muốn tôi trả lời câu hỏi nào trước?

Ánh mắt Giang Tụng nguy hiểm hẹp lại:“Trả lời tôi trước — tại sao tối qua em lại gài tôi với Tô Đồng An?

Nghe vậy, Tô Đồng An trừng mắt:“Gì cơ… Anh nói là chúng ta bị chị Nguyễn Hoàn hại à?

Nguyễn Hoàn bình tĩnh, như thể đã lường trước được tình huống này.

Cô thừa nhận:“Là tôi làm.

Chính tai nghe thấy, tai Giang Tụng ù lên.

Anh không tức mà bật cười:

“Nguyễn Hoàn, tôi đúng là coi thường em . Hóa ra từ đầu đến cuối đều là em đang diễn? Cả việc em dao động, cả bùa bình an cũng là diễn?

Ánh mắt anh đỏ rực.

Trông như thể vừa bị phản bội thật lòng.

Nhưng Nguyễn Hoàn chưa bao giờ chịu để người khác đổ tội cho mình.Giang Tụng dù sao cũng là người nhà họ Giang, vẫn còn giá trị lợi dụng.

Thay vì để anh căm hận cô, chi bằng khiến anh cảm thấy mắc nợ cô.

Nghĩ vậy, Nguyễn Hoàn ngẩng đầu, đâm thủng lớp diễn của anh:

“Giang Tụng, anh có tư cách gì mà tức giận? Tôi ly hôn với Lệ Minh Lam rồi, anh còn đến tìm tôi làm gì? Mục đích của anh đạt được rồi mà, không phải sao?

“Còn cả Tô Đồng An, cậu cũng thế. Người cậu thích là Thẩm Chi Chi, đúng không?