Câu nói của Giang Tụng lập tức xoay chuyển cục diện. “Trời ơi! Có chồng rồi mà còn mồi chài anh em tốt của chồng, loại đàn bà lẳng lơ này dù có đẹp mấy tôi cũng không dám cưới! “Đúng vậy! “Chậc! Vậy là tôi mắng oan rồi, hóa ra Lệ Minh Lam không phải tra nam. Ủng hộ anh ấy đá Nguyễn Phan Kim Liên! … Mọi người xì xào, ai cũng bất bình thay Lệ Minh Lam. Còn trong lòng Nguyễn Hoàn thì bình tĩnh như nước. Cô hiểu rất rõ, Giang Tụng là vì không chịu nổi khi bạch nguyệt quang bị gọi là tiểu tam nên mới nhảy ra gánh thay. Trên mặt cô lúc này hiện lên một chút nghi hoặc đúng lúc, dịu giọng: “Không đúng… Giang thiếu, anh nhìn lại xem, thật sự đây không phải là vòng tay của anh sao? Nhưng Giang Tụng chỉ muốn nhanh chóng chuyển hướng sự chú ý của mọi người từ Thẩm Chi Chi sang “tin đồn giữa anh và Nguyễn Hoàn. Vẫn là câu nói đó: Cùng lắm thì anh cưới Nguyễn Hoàn. Vậy mà, khi anh nhìn thấy đôi mắt ướt long lanh của cô dõi về phía mình, anh khựng lại, quay mặt đi. Rồi, ánh mắt sắc bén quét qua đám đông, lạnh giọng để lại một câu: “Thẩm Chi Chi là bạn gái của tôi, ai còn dám tung tin đồn nhảm, tôi – Giang Tụng – sẽ theo tới cùng! rồi kéo Thẩm Chi Chi định rời đi. Nhưng đúng lúc này. Giọng nói của Nguyễn Hoàn vang lên sau lưng: “Giang thiếu, xin hỏi chuỗi vòng tay của anh có bao nhiêu hạt? Giang Tụng: “21 hạt. “Anh chắc chứ? “Để tôi chứng minh. – Thẩm Chi Chi chen lời – “Số 21 trong Phật giáo tượng trưng cho phượng hoàng tái sinh, đó là lời chúc của tôi dành cho A Tụng. Nguyễn Hoàn cau mày nghi hoặc:“Vậy thì lạ thật. “Chuỗi vòng tay của tôi có 16 hạt. Là quà sinh nhật mẹ tôi tặng khi tôi tròn 16 tuổi. Nếu Giang thiếu không tin, anh có thể đếm thử. Giang Tụng nhíu mày, không hiểu Nguyễn Hoàn định giở chiêu trò gì. Vòng này đúng là anh đã đưa tận tay cho cô, anh biết rõ có bao nhiêu hạt. Chẳng lẽ cô nghĩ anh sẽ vì giữ thể diện cho cô mà nói dối trước mặt mọi người? Vậy thì cô ngây thơ quá rồi. Giang Tụng không buồn để ý, bước đi. Sau lưng bỗng vang lên tiếng xì xào: “Á! Đúng là chỉ có 16 hạt. “Vậy tức là… cái này không phải của Giang Tụng? “Thế sao Giang Tụng lại nói là anh ta tặng cho cô ấy? Làm hại người ta bị bôi nhọ! Giang Tụng khựng lại, quay lại đối diện Nguyễn Hoàn, liếc qua chuỗi vòng – quả thật chỉ có 16 hạt. Mắt anh tối sầm: “Năm hạt còn lại đâu? Đây là chuỗi vòng anh nhìn thấy trên tay Thẩm Chi Chi lần đầu tiên trong một cuộc đua xe ngầm. Màu gỗ tử đàn cổ điển trầm lắng, giống như chính con người Thẩm Chi Chi – kiên cường, đầy sức sống, khiến những ai đến gần đều cảm thấy yên bình. Về sau, khi anh nhắc lại, Thẩm Chi Chi đã tặng anh chuỗi vòng đó. Tuy khác chút với ký ức, nhưng Giang Tụng cho rằng do đèn tối trong đêm đua xe, nên anh không để tâm. Anh có thể mượn vòng cho Nguyễn Hoàn. Nhưng điều đó không có nghĩa là cô được làm mất một hạt nào. Bên cạnh, Lệ Nhã Mạt la lối ầm ĩ: “Nguyễn Hoàn, chị thật là gian xảo! “Chị biết anh Giang sẽ vạch trần chị, nên cố tình gỡ trước 5 hạt! Có phải không! Thẩm Chi Chi cũng thở dài: “Cô Nguyễn, phiền cô hãy trả lại chuỗi vòng cho chúng tôi. Hai mươi mốt hạt đều có ý nghĩa riêng, thiếu một hạt là mất đi sự viên mãn. Nhưng cô yên tâm, tôi sẽ làm lại một chuỗi khác tặng cô. “Minh Lam, anh cũng khuyên cô ấy đi. Lệ Minh Lam khẽ nhíu mày. Anh biết rõ, giữa Nguyễn Hoàn và Giang Tụng không có gì. Cô gái đã tỏ tình với anh năm mười tám tuổi, người đã yêu anh suốt tám năm trời, người từng vì muốn cưới anh mà dám hạ thuốc – làm sao có thể yêu người khác? Chỉ là… anh không hiểu, vì sao cô lại muốn có vòng tay của Giang Tụng? Chỉ nghĩ đến hình ảnh vòng tay đó – tượng trưng cho Giang Tụng – nằm trên cổ tay cô, anh liền thấy tức ngực. “Nguyễn Hoàn. – Anh trầm giọng: “Em trả lại đi, chuyện này anh sẽ không so đo. Nguyễn Hoàn khẽ cười chua chát: “Minh Lam… sao anh không tin em? Ánh mắt cô lay động, hướng về một vị trưởng bối trong đám đông. “Giáo sư Hạ, ngài là bậc thầy khảo cổ, cũng là chuyên gia văn vật. Chuỗi vòng này là món đồ thời Dân Quốc, có lịch sử cả trăm năm. Không biết ngài có thể xem giúp và chứng minh giúp tôi được không ạ? Giáo sư Hạ nghe vậy, lập tức hứng thú: “Đồ thời Dân Quốc? Đưa tôi xem. Chỉ liếc một cái, sắc mặt ông lập tức nghiêm trọng. Ông hỏi Nguyễn Hoàn với giọng trầm thấp: “Cô nói cái này là thời Dân Quốc? Cô lấy từ đâu? Mọi người lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn. Lệ Nhã Mạt lập tức lên tiếng: “Giáo sư đừng giận! “Nguyễn Hoàn chỉ là một ả lẳng lơ mê trai, cặp kè anh tôi chưa đủ, còn muốn quyến rũ luôn anh Giang! Giờ bị vạch mặt nên cứng miệng đấy ạ, thầy đừng để ý cô ta! Thẩm Chi Chi cũng mỉm cười khiêm tốn: “Thưa giáo sư, đây là món đồ em điêu khắc hồi cấp ba chơi cho vui, chắc cô Nguyễn nhớ nhầm thôi ạ. Mấy trò vụn vặt của em đâu có đáng để nói tới. Giáo sư Hạ lập tức nghiêm mặt cắt lời: “Cô làm? “Đây rõ ràng là tác phẩm của thầy tôi! Mọi người sửng sốt!