Tô Đồng An im lặng. Những người biết nội tình đều im lặng. Nói sao nhỉ, câu đó mà thốt ra từ miệng Lệ Minh Lam... thật sự khá buồn cười. Cái “bạn gái nhỏ mà Giang Tụng công khai… chính là vợ của anh đấy! Bên cạnh, Giang Tụng cũng không phản bác, anh đi tới bên bếp, đặt tấm lót nhiệt xuống rồi mở nắp nồi cháo. Mùi thơm ngào ngạt ập tới, dưới ánh đèn ấm áp, cháo hải sản sánh mịn, màu sắc đẹp mắt, nhìn thôi đã thấy thèm. Giang Tụng múc một bát, không đợi ai, ăn luôn. Vừa vào miệng, cháo mềm mượt, vị tươi ngọt lan tỏa nơi đầu lưỡi, hậu vị còn thoảng lại rất đậm đà. Không ngờ cái đứa giả ngây giả dại như Tô Đồng An, lại nấu ăn ngon đến thế! Chẳng mấy chốc, bát cháo đã sạch sành sanh. Người quen Giang Tụng đều biết anh không ham ăn. Thấy anh phá lệ thế này, Lệ Minh Lam cũng tò mò: “Ngon vậy à? Thế là anh cũng múc một bát. Vừa ăn một miếng, hương vị tươi ngon của hải sản hòa quyện với mùi thơm của gạo nếp như bùng nổ nơi đầu lưỡi. Không biết đã nêm gì bên trong mà đậm đà, ngon hơn cả cháo ngoài nhà hàng. Uống một bát cháo nóng giữa phòng điều hòa, đúng là thoải mái đến lạ. Nồi cháo sắp cạn đến nơi, Tô Đồng An bắt đầu sốt ruột. Cậu cũng muốn múc một bát. Nhưng đúng lúc này, Thẩm Chi Chi ngăn lại: “Tiểu An, em đang bệnh, sao có thể ăn hải sản được. A Tụng, Minh Lam, hai người có thể đi mua giúp tôi chút rau củ không? Tôi muốn nấu món thanh đạm cho Tiểu An. Nghe Tô Đồng An không được ăn, Giang Tụng và Lệ Minh Lam lập tức tranh thủ múc cháo còn lại trong nồi. Thậm chí còn chẳng buồn trả lời Thẩm Chi Chi, chỉ ậm ừ gật đầu cho có. Tô Đồng An tủi thân cực kỳ. Rõ ràng là cháo Nguyễn Hoàn nấu cho cậu, mà cậu chẳng được ăn miếng nào! Cách đó không xa. Phí Bạch Thần đang ngồi trong phòng riêng một nhà hàng Tây, liếc thấy hai công tử nhà giàu Giang Tụng và Lệ Minh Lam tranh nhau một bát cháo qua màn hình, ngón tay anh gõ nhịp nhẹ lên cán nĩa, rồi buông dao nĩa xuống, gọi phục vụ: “Có cháo hải sản không? Phục vụ ngẩn người. “Xin lỗi quý khách, nhà hàng chúng tôi không có cháo hải sản, ngài có muốn dùng cơm hải sản kiểu Tây Ban Nha không ạ? Phí Bạch Thần thanh toán rồi đứng dậy rời khỏi nhà hàng, gọi cho trợ lý, yêu cầu tìm một quán cháo hải sản ngon nhất Giang Thành, gửi về nhà cho mình. Trong tiềm thức, hình như anh đã quên mất chuyện gì đó rất quan trọng. — Trong căn hộ của Tô Đồng An. Cậu nằm trên giường, trán dán miếng hạ sốt, cầm điện thoại suy nghĩ làm sao để giải thích với Nguyễn Hoàn về chuyện vừa rồi. Ánh mắt cậu lướt ra cửa sổ, nhìn trời tối đen như mực, bất giác nhớ đến thông báo truy nã trên tin tức gần đây – có một kẻ sát nhân sau khi giết hàng xóm đã lẩn trốn, khu vực xảy ra án mạng chính là gần đây. Cậu đang định nhắn nhủ Nguyễn Hoàn thì... Điện thoại bị giật mất. “Chị Chi Chi? Thẩm Chi Chi cúi người lại gần, dùng mu bàn tay áp lên má Tô Đồng An, lẩm bẩm: “Hình như đã bớt sốt rồi. Thẩm Chi Chi là kiểu đẹp nhẹ nhàng, ngũ quan nhỏ nhắn, mắt hai mí mảnh, không đến mức sắc nước hương trời nhưng da trắng, khung xương thanh mảnh, gương mặt hài hòa, giữa lông mày luôn toát lên vẻ thảnh thơi đặc trưng. Thêm nữa, tính cách cô dễ chịu, chơi được với cả con trai, thường xưng hô kiểu anh em, nên ai tiếp xúc cũng thoải mái. Nhưng lúc này, toàn bộ tâm trí của Tô Đồng An đều đặt lên điện thoại. “Chị Chi Chi, em có việc gấp, chị đưa điện thoại lại cho em đi. Thẩm Chi Chi bật cười: “Định nhắn cho bạn gái nhỏ của em à? Mấy thứ như tai thỏ là cô ấy mua cho em? Em bệnh như thế này mà cô ấy cũng chẳng thèm quan tâm, còn… Thôi bỏ đi. Tiểu An, em còn nhỏ, nên tập trung vào học hành, đừng dây dưa với mấy loại người không ra gì. Tô Đồng An phản ứng theo bản năng: “Cô ấy không phải loại người không ra gì. Thẩm Chi Chi sững lại, dường như không ngờ Tô Đồng An – người vẫn luôn nghe lời mình – lại phản bác. Cô ngồi xuống giường, chọc ghẹo: “Xem ra Tiểu An của chúng ta trưởng thành thật rồi. Hay là hôm nào dẫn cô bé đó ra mắt đi, gọi luôn cả A Lam với A Tụng, tụi chị giúp em kiểm tra một chút? Trong đầu Tô Đồng An hiện ra hình ảnh đó... Phải nói, cũng khá kích thích. Nếu sau này cậu thật sự ở bên Nguyễn Hoàn, thì cậu phải gọi Lệ Minh Lam là... anh chồng cũ? Trong lúc cả hai đang nói chuyện, Thẩm Chi Chi chợt hít hít mũi, “Tiểu An, em có ngửi thấy gì không? Cô kéo cổ áo, “Phòng em nóng thật đấy. Tô Đồng An lắc đầu. Cậu đang nghẹt mũi, chẳng ngửi thấy gì hết. “Vậy chị hạ điều hòa xuống một chút. Chưa kịp nói xong, tay cậu đột nhiên bị nắm lấy. Quay đầu lại, chỉ thấy ánh mắt mơ màng của Thẩm Chi Chi đang dần tiến lại gần. Cậu giật nảy mình, giơ tay chặn lại: “Chị Chi Chi, chị sao thế? Thấy mặt cô đỏ ửng bất thường, Tô Đồng An nghĩ cô bị mình lây bệnh, liền giật miếng đá chườm lạnh trên trán xuống, “bốp” một tiếng dán lên trán Thẩm Chi Chi. Đúng lúc đó, điện thoại của Phí Bạch Thần vang lên. Mở máy là câu: “Tiểu An! Mau thay nước trong máy tạo ẩm đầu giường đi! Hồi nãy trong túi anh có chai thần dược Ấn Độ bạn tặng, bị đổ vào đó rồi! Tô Đồng An: “!!! Thần… dược Ấn Độ?! Cậu không kịp thắc mắc vì sao Phí Bạch Thần lại mang thứ đó theo người, càng không hiểu sao lại đổ trúng vào máy tạo ẩm. Tô Đồng An như xác chết vùng dậy. Nhưng vẫn… chậm một bước. Thẩm Chi Chi đã ôm chầm lấy cậu. “Chị Chi Chi, bình tĩnh! Chị bình tĩnh lại đi… Nam nữ độc thân, ở chung một phòng. Nhưng Tô Đồng An – tuổi đang tràn trề sức sống – lúc này lại như kiến bò trên chảo nóng. Cậu có chứngrất ghét bị động chạm cơ thể, cho dù là Thẩm Chi Chi, cậu cũng thấy cực kỳ khó chịu. Thần linh nghe thấy lời cầu cứu của cậu – cửa phòng ngủ bật mở. Lệ Minh Lam và Giang Tụng đứng chết trân ở ngưỡng cửa: “Hai người đang làm gì vậy?! Tô Đồng An như thấy cứu tinh, hét toáng lên: “Anh Minh Lam! Phí Bạch Thần đã bỏ thuốc chị Chi Chi! Mau cứu chị ấy với! Lệ Minh Lam còn chưa kịp hiểu vế đầu, đã bị vế sau làm cho rối tung. “Nhảm nhí! Tôi có vợ rồi! …Giang Tụng, anh vào đi. Giang Tụng cũng cảm thấy đầu mình nổ tung. “Tôi vào cái gì? Đưa đi viện chứ còn gì nữa! Thế là, ba người đàn ông lực lưỡng mất cả đêm đưa Thẩm Chi Chi vào viện cấp cứu. Bận rộn đến tận nửa đêm, Lệ Minh Lam mới chợt nhớ ra – đã sang ngày mới. Hôm nay là Chủ Nhật, cũng là sinh nhật ông nội anh. Anh phải cùng Nguyễn Hoàn tham dự tiệc mừng thọ tối nay. Anh lập tức gửi tin nhắn cho trợ lý. 【Lệ Minh Lam】: Mai đưa cô ấy đi thử váy, rồi đưa đến thẳng nơi tổ chức tiệc. 1 giờ 30 sáng, trợ lý lập tức phản hồi. 【Trợ lý Vương】: Lệ tổng cứ yên tâm, phu nhân xinh đẹp như vậy, ngày mai nhất định sẽ tỏa sáng rực rỡ, lấn át cả khán phòng! Lệ Minh Lam hơi cau mày, nhưng không nói gì. — Chủ Nhật, buổi sáng. Tối nay Nguyễn Hoàn phải tham gia tiệc sinh nhật ông nội Lệ Minh Lam, nên sáng sớm đã tới phòng làm tóc. Một tháng trước, khi chưa “tỉnh lại, cô đã đặt trước một chiếc váy cao cấp tại Pháp – là mẫu mới của mùa hè năm nay – và là phiên bản đôi với bộ vest của Lệ Minh Lam. Sau đó bận bịu suốt, mãi tới hôm nay – đúng ngày diễn ra tiệc – cô mới tới lấy. Vừa bước vào, cô đã thấy trợ lý Vương của Lệ Minh Lam. Chiếc váy kia vốn do chính anh ta phụ trách. “Trùng hợp ghê, trợ lý Vương. Nguyễn Hoàn gật đầu, “Phiền anh mang váy tôi đặt tới. Trợ lý Vương vẫn đứng yên, cười mà như không cười: “Phu nhân, tiếc là bộ váy đó do vận chuyển có chút trục trặc nên chưa về kịp, hay là chị chọn mẫu khác nhé? Nguyễn Hoàn cau mày. Đúng lúc này, Thẩm Chi Chi bước ra khỏi phòng thử đồ, trên người mặc đúng chiếc váy độc bản mà Nguyễn Hoàn đã chọn một tháng trước. Trợ lý Vương lập tức nhào tới nịnh bợ: “Chị Chi Chi, chị xinh quá! Cái váy này đúng là sinh ra để dành cho chị! Nếu hôm nay chị có thời gian, có thể thử luôn bộ váy cưới tôi chọn, biết đâu lại vừa ý! … Váy cưới? Lệ Minh Lam sốt ruột muốn cưới Thẩm Chi Chi đến vậy sao? Nguyễn Hoàn khẽ cười, tay siết chặt chiếc máy ghi âm trong túi áo, mặt không đổi sắc. “Trợ lý Vương, chuyện này là sao? Trợ lý đáp đầy ẩn ý: “Phu nhân, chúng ta đều là người lớn, có những chuyện biết là được rồi, cần gì nói ra cho mất vui? “...Tôi hỏi, chuyện này là sao. “Phu nhân đừng giận! Thấy có người nhìn sang, trợ lý lập tức làm bộ đáng thương: “Tất cả là tổng giám đốc Lệ tự sắp xếp đấy ạ. Chị có giận tôi cũng vô ích, tôi chỉ là người làm thuê thôi. Hay chị gọi trực tiếp hỏi tổng giám đốc đi?