Trước sự viếng thăm của ba vị khách không mời, Nguyễn Hoàn vẫn bình tĩnh quay trở lại bếp. Khi đang nấu cháo, cô phát hiện một thiết bị có tên [Pei] kết nối với wifi trong nhà. Cô đoán chắc khi Tô Đồng An gọi điện cho mình, Phí Bạch Thần đã ở đó và nghe được. Chiếc điện thoại này là do anh ta đặt. Trong nguyên tác, khác với Giang Tụng hay Tô Đồng An là những nam phụ chính tuyến, Phí Bạch Thần là một nam phụ ẩn mình mang tình cảm sâu sắc. Vì từng được nữ chính sưởi ấm từ thời thiếu niên nên đã âm thầm bảo vệ cô suốt nhiều năm. Nếu phải dùng một từ để miêu tả thì chính là: cáo đen bụng dạ khó lường. Bề ngoài ôn hòa như ngọc, là ảnh đế quốc dân, nhưng bên trong mưu mô như yêu quái, thâm hiểm lạnh lùng như lớp rêu trên vách đá ẩm ướt, chỉ cần bất cẩn giẫm lên là trượt chân ngã tan xác. Nguyễn Hoàn ý thức được rằng, toàn bộ phản ứng của cô giờ đang bị camera bí mật ghi lại. Nếu cô hoảng hốt tìm cách tránh né, ngược lại sẽ khiến người khác nghi ngờ. Vì vậy, cô cứ như không biết gì, tiếp tục đứng bếp. Căn hộ của Tô Đồng An là loại một tầng rộng lớn, từ cửa vào có thể nhìn thấy toàn bộ không gian. Chỉ có khu bếp dạng mở, bị che bởi tủ lạnh, là nơi duy nhất không bị nhìn thấy. Cửa mở ra. Giang Tụng lập tức xông vào, lao thẳng về phía phòng ngủ. Thẩm Chi Chi và Lệ Minh Lam theo sát phía sau. Họ không hiểu tại sao Giang Tụng lại tức giận như vậy, nhưng nhìn khí thế của anh như sắp đánh nhau đến nơi, đành phải bám theo. Nhưng vừa đến cửa phòng ngủ, cả ba người đều sững sờ. Chỉ thấy Tô Đồng An lúc này đang đội tai thỏ đen, che mắt bằng bịt mắt đen, hai má đỏ ửng vì sốt như sắp nhỏ máu. Áo ba lỗ trắng ôm sát cùng quần thể thao xám, nhìn kiểu gì cũng… sai quá sai. Lệ Minh Lam chưa từng thấy cảnh tượng nào như thế này, gương mặt đầy vẻ sững sờ. Anh vô thức liếc sang Giang Tụng, ánh mắt đầy nghi hoặc: Cậu ta đang làm cái gì thế? Giang Tụng thì buồn nôn đến mức muốn ói. Anh tất nhiên hiểu rõ vì sao Tô Đồng An ăn mặc thế này. Rõ ràng là định quyến rũ Nguyễn Hoàn! Đúng là không biết xấu hổ! Nhưng vấn đề là: Nguyễn Hoàn có bị mắc câu không? Giang Tụng hít sâu một hơi, ánh mắt sắc bén đảo quanh phòng, muốn tìm nơi có thể giấu người. Còn Thẩm Chi Chi thì chẳng hiểu chuyện gì, bước đến gần Tô Đồng An, “Tiểu An, em... Chưa kịp nói xong, Tô Đồng An đã ôm chầm lấy cô, giọng khàn khàn đáng thương: “Chị, chị có thích không? Thẩm Chi Chi khựng lại. Cô lập tức nhận ra điều gì đó, mặt ửng hồng, “Tiểu An… là em nhờ Phí Bạch Thần gọi điện cho chị, rủ chị tới phải không? Tô Đồng An giật mình. Giọng nói này… Cậu lập tức tháo bịt mắt ra, liền thấy người trong lòng không phải Nguyễn Hoàn mà là Thẩm Chi Chi. Như bị sét đánh, cậu hoảng hốt đẩy cô ra. “Sao lại là chị?! Thẩm Chi Chi không phòng bị, suýt ngã. Tô Đồng An như chợt tỉnh ra, vội vàng đỡ lấy cô, “Chị Chi Chi, chị không sao chứ? Thẩm Chi Chi mím môi, không trả lời, chỉ nhìn cậu với ánh mắt bàng hoàng. Cô không thể ngờ được, cậu bé từng gọi điện xuyên quốc gia cho cô mỗi ngày, nay gặp lại lần đầu tiên… lại không hề vui mừng. Mà là… thất vọng. Không khí trong phòng ngủ lập tức trở nên lúng túng. “Em không biết bọn anh sẽ đến à? Lệ Minh Lam phá vỡ bầu không khí. Tô Đồng An chuyển mắt sang anh, đối diện với ánh nhìn của Lệ Minh Lam, trong đầu “oành một tiếng như nổ tung – cảm giác như bị bắt quả tang đang dụ dỗ vợ người ta. “Anh… sao anh lại tới đây? “Phí Bạch Thần bảo với Chi Chi là em bị bệnh, đúng lúc anh ở cạnh cô ấy nên cùng đi. Mật khẩu cửa là do Phí Bạch Thần gửi cho bọn anh… Em sao vậy? Trán toát mồ hôi lạnh hết cả rồi? “…… “Chắc là… guilty quá rồi. Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau. Còn người nữa? Tô Đồng An cứng người quay đầu lại, vừa thấy mặt Giang Tụng thì tim cậu chùng xuống. “Anh đến đây làm gì? Căn hộ của em là điểm du lịch hay gì mà người ra người vào vậy?! Thấy Giang Tụng không định trả lời, Lệ Minh Lam nói: “Giang Tụng gọi cho bọn anh, hỏi có biết em ở đâu không, rồi đi chung luôn. Tô Đồng An: “…… Chắc chắn là bị tấm hình ban nãy cậu gửi kích thích rồi. “Nhưng mà—— Lệ Minh Lam nhướng mày đầy ẩn ý, “Cái bộ dạng này là sao? Lúc nãy em gọi ‘chị ơi’ là gọi ai vậy? Tô Đồng An cứng người, vội tháo tai thỏ trên đầu xuống, cuống quýt lôi một cái áo trong tủ mặc vào, cố che đi thân hình. Giang Tụng thì chỉ đứng đó, ánh mắt lạnh lùng dán chặt vào cậu. Nguyễn Hoàn chắc chắn vẫn còn ở đây—— Anh như một chú chó nghiệp vụ, âm thầm lục soát khắp mọi ngóc ngách trong phòng. Phòng ngủ không có, anh sang phòng khách. Cuối cùng, ánh mắt anh dừng lại ở nhà bếp. Anh bước tới, nhưng bị Tô Đồng An kéo giật lại, “Không được vào! Giang Tụng híp mắt lại. Anh dừng bước, không tiến thêm. Cả anh và Tô Đồng An đều không muốn để Lệ Minh Lam biết Nguyễn Hoàn từng tiếp xúc với bọn họ. Đàn ông mà, luôn có lòng tự trọng rất lớn. Nếu Lệ Minh Lam biết Nguyễn Hoàn từng qua lại với cả hai người, vì giữ thể diện đàn ông, chỉ cần anh ta đối tốt với cô một chút, với kiểu “não yêu như Nguyễn Hoàn, thì cô sẽ bị trói chặt, bọn họ chẳng còn cơ hội nữa. ——“Gì mà thơm vậy trời! Lệ Minh Lam chẳng hề để ý đến sự giằng co giữa hai người, thẳng tiến vào bếp. “Không được vào! Đồng tử Giang Tụng co rút, cùng lúc với Tô Đồng An đưa tay ra ngăn cản. Nhưng đã muộn. Lệ Minh Lam bước vào bếp, nhìn về phía sau tủ lạnh, chân khựng lại, “Cái gì vậy? Tô Đồng An lập tức căng não, Giang Tụng cũng nhanh chóng nghĩ cách chữa cháy. Căn phòng yên tĩnh đến kỳ lạ. Chỉ còn tiếng tim đập vang vọng. ——“Phải rồi, tụi em quen nhau đó. ——“Tiểu An, em biết nấu cháo hả? Tiếng của Tô Đồng An và Lệ Minh Lam cùng lúc vang lên. “anh nói gì? Nấu cháo? Tô Đồng An giật mình, vội vàng bước vào bếp. Trong bếp chẳng thấy bóng dáng Nguyễn Hoàn đâu, chỉ còn nồi cháo trên bếp đang sôi sùng sục. “Không ngờ em có tài vậy. Lệ Minh Lam thấy cháo chín vừa tới, liền tắt bếp rồi mới nói tiếp, “Lúc nãy em nói quen ai cơ? “Không… không có ai hết… “Anh biết rồi. Lệ Minh Lam nhếch môi, nhìn chằm chằm vào chiếc áo khoác chống nắng nữ trên ghế sofa. “Là ‘chị’ lúc nãy phải không? Tai thỏ đó cũng là để cho chị ấy xem? Người đâu rồi? Chẳng lẽ anh đến phá hỏng chuyện tốt của em? “Cơ mà cái áo này nhìn quen ghê… “Hừ. Giang Tụng cười lạnh. Quen là phải, đó là áo của Nguyễn Hoàn. Chắc là lúc nãy anh xông vào phòng ngủ, Nguyễn Hoàn tranh thủ rời đi, quên mang theo. Anh châm chọc nhìn Tô Đồng An, “Tôi thấy có người không phải bị sốt mà là… phát dục thì có. Tô Đồng An cũng không vừa, phản pháo: “Không sao, tôi còn trẻ, thỉnh thoảng bệnh là chuyện bình thường. Còn anh Giang, sắp ba mươi rồi, chức năng cơ thể đang dần suy giảm, bên cạnh còn chẳng có bạn gái chăm sóc, đúng là thảm! Bên cạnh, Lệ Minh Lam không nghe ra mùi thuốc súng, còn bật cười một tiếng. “Cười gì mà cười? Anh cũng là ông chú mà? Giang Tụng bực mình. “tôi khác, tôi có vợ rồi. Lệ Minh Lam đáp. “…… “À đúng rồi, suýt quên. Lệ Minh Lam nghiêng đầu, trêu chọc Tô Đồng An, “Anh Giang nhà em đâu còn cô đơn nữa, không thấy ảnh vừa đăng ảnh khoe bạn gái bé nhỏ à?