Bóng đêm nuốt trọn tia hoàng hôn cuối cùng, cả thành phố bừng sáng trong ánh đèn. Nguyễn Hoàn đến căn hộ của Tô Đồng An, ấn chuông cửa. Chỉ cách một bức tường. Tô Đồng An đang đứng trước gương, nhìn gương mặt nhợt nhạt bệnh tật vì ngâm đá hơn một tiếng đồng hồ, cậu siết chặt nắm tay, tự cổ vũ mình: “Vì chị Chi Chi, mình làm được. Chỉ cần chị Chi Chi được hạnh phúc, được ở bên người mình yêu, cậu có thể hy sinh nhan sắc, đi quyến rũ cái người phụ nữ đáng ghét là Nguyễn Hoàn. Chỉ cần tối nay thành công quyến rũ được Nguyễn Hoàn, cậu có thể uy hiếp cô ly hôn với Lệ Minh Lam. Tất nhiên, cậu sẽ chịu trách nhiệm. Cùng lắm là cưới Nguyễn Hoàn. Dù sao bố mẹ cậu luôn nuông chiều cậu, cậu muốn cưới ai, họ cũng không can thiệp. Chỉ riêng điều đó, cậu đã hơn Lệ Minh Lam một bậc. Nhà họ Lệ ngoài ông cụ ra thì chẳng ai thích Nguyễn Hoàn cả. Đặc biệt là ba mẹ của Lệ Minh Lam. Họ coi thường xuất thân của Nguyễn Hoàn, lễ cưới vốn dĩ phải tổ chức cũng vì hai người cứ dây dưa mà mãi không tiến hành. Nhưng nếu Nguyễn Hoàn lấy cậu, cậu ít nhất có thể cho cô một đám cưới long trọng, có thể mời nhà thiết kế nổi tiếng làm váy cưới riêng, có thể thề nguyện dưới ánh sáng của cực quang. Nghĩ đến đây, lòng Tô Đồng An bỗng trào dâng một niềm vui kỳ lạ. “Cốc cốc cốc—— Tiếng gõ cửa vang lên. Là Nguyễn Hoàn đến rồi. Khi cửa mở, Nguyễn Hoàn thấy ngay Tô Đồng An đang ốm yếu. Cậu quấn một tấm chăn, vành mắt đỏ hoe, trông có vẻ mong manh bệnh tật, “Em cứ tưởng chị không đến… Giọng nói đầy tủi thân. Nguyễn Hoàn thở dài, “Buổi sáng còn khỏe mạnh, sao chiều lại ốm đến mức này? “Đây là thuốc cho em. Nói rồi, cô đưa thuốc cảm cho cậu, “Loại này ngày uống ba lần, mỗi lần hai viên. Giờ cũng trễ rồi, chị về trước đây. “Đừng đi. Tô Đồng An kéo tay Nguyễn Hoàn, đóng cửa lại. Tấm chăn trên vai trượt xuống đất, để lộ chiếc áo ba lỗ trắng bó sát bên trong, bờ vai thẳng tắp nối liền với cánh tay rắn chắc, cơ ngực mơ hồ hiện ra. Còn gợi cảm hơn cả khi cởi trần. Cậu nói nhỏ nhẹ, “Em muốn uống cháo chị nấu… Nguyễn Hoàn thoáng do dự, “Chị còn công việc cần xử lý. Mười vạn Tô Đồng An chuyển chỉ là phí chạy mua thuốc. Những thứ khác là “giá phụ trội. “Nếu vậy thì em trả thêm, mua thời gian của chị để chị ở lại bên em, được không? Thiếu niên mở to đôi mắt nai, lập tức chuyển thêm cho Nguyễn Hoàn 20 vạn. Nguyễn Hoàn thở dài, “Thật ra không cần đâu, em đang bệnh, người bệnh là ưu tiên hàng đầu. Tất nhiên, cô cũng chỉ nói vậy thôi, tiền thì tuyệt đối không trả lại. Nguyễn Hoàn rửa tay, vào bếp. “Chị thấy trong tủ lạnh có hộp tôm hổ đen, nấu cháo hải sản được chứ? “Được ạ, chỉ cần là chị nấu, cái gì em cũng thích. Tô Đồng An ngồi trên ghế sô-pha, nhìn Nguyễn Hoàn đang đứng ở đảo bếp bán mở chuẩn bị tôm. Cậu quấn chặt chiếc chăn mềm quanh người, trong lòng trào lên một cảm giác thỏa mãn, muốn giữ mãi khoảnh khắc này. Nhìn căn bếp tràn ngập hơi thở đời thường, Tô Đồng An chụp lại cảnh này. Ban đầu định gửi khoe với Giang Tụng. Nhưng đến lúc chuẩn bị gửi thì lại thoát ra. Cậu không muốn Giang Tụng thấy tấm hình này. Trong ảnh, nét mặt Nguyễn Hoàn dịu dàng. Bỗng dưng, lòng cậu dâng lên một cảm giác ngứa ngáy khó tả. Cậu đưa tay gãi ngực, nhưng vẫn ngứa. Căn phòng yên tĩnh đến mức quái lạ. Như có ma xui quỷ khiến, Tô Đồng An bước lại gần. Nguyễn Hoàn rõ ràng lớn hơn cậu 7 tuổi, vậy mà thời gian như đặc biệt ưu ái cho cô. Cô cúi đầu chuẩn bị đồ ăn, một lọn tóc rũ xuống má trắng như tuyết, đôi môi không son hơi mím lại, như cánh anh đào nở trên núi Phú Sĩ. Cậu từng nghĩ, bản thân sẽ khó mà có dũng khí hôn Nguyễn Hoàn. Nhưng giờ đây, đầu óc cậu như bị tẩy trắng, chỉ còn gương mặt của Nguyễn Hoàn, mơ màng như đang bước trên mây, chẳng chân thực chút nào. Nguyễn Hoàn dường như cảm nhận được điều gì đó, lùi lại nửa bước, điềm tĩnh nói: “Tiểu An, chị có chồng rồi. Tô Đồng An sững người. Nguyễn Hoàn tiếp lời, “Chị rất thích anh ấy, thích từ nhiều năm rồi. Chị chăm sóc em, một là vì chị từng lái xe đụng em, hai là vì em trả tiền rất sộp. Tô Đồng An như rơi vào hầm băng lạnh buốt. Trả tiền sộp? Cậu từng nghĩ Nguyễn Hoàn chăm sóc mình là vì có tình ý gì đó. Ít nhất cậu còn trẻ, lại đẹp trai. Sao Nguyễn Hoàn có thể hoàn toàn không rung động? Dù Nguyễn Hoàn nói luôn coi cậu là em trai, cậu vẫn tưởng đó là cách nói lấp lửng kiểu ám muội, giống như mấy câu “em gái mà con trai hay dùng. Cậu vẫn luôn cho rằng sự lạnh lùng của Nguyễn Hoàn là một chiêu trò “lạt mềm buộc chặt. Thế nhưng sau khi xem đoạn video Nguyễn Hoàn tỏ tình với Lệ Minh Lam tám năm trước, cậu mới hiểu, khi cô thật sự thích một người, tình cảm mãnh liệt đến nhường nào. Giọng Tô Đồng An run run, mặt trắng bệch. Năm phút trước, cậu còn thấy ấm áp vì căn nhà có hơi người. Nhưng giờ, giấc mơ tan vỡ. Sự cô đơn như mãnh thú nuốt chửng lấy cậu. Dù từ nhỏ cậu đã quen với sự cô đơn, nhưng chút ấm áp vừa rồi như một loại nghiện, khiến cậu không thể trở lại với cái vỏ lạnh lẽo ấy nữa. “Vậy… chị đến đây, chỉ vì tiền của em? Không đúng, sao chị có thể thiếu tiền được! Nguyễn Hoàn thở dài, “Bây giờ em đang bệnh, tâm trạng không ổn. Trước hết uống thuốc rồi đi ngủ một chút đi. Đợi cháo chín, chị gọi em. Giọng cô dịu lại, như đại dương bao dung mọi thứ. Tô Đồng An ngoan ngoãn uống thuốc, tác dụng phụ khiến đầu cậu quay cuồng. Cuối cùng cũng nghe lời Nguyễn Hoàn, quay về phòng nghỉ ngơi. Còn Nguyễn Hoàn thì như thể chưa có chuyện gì xảy ra, ánh mắt bình thản, tiếp tục nấu cháo hải sản “giá 20 vạn. … Sau kệ hoa, ống kính máy quay bí mật ghi lại tất cả. Cách đó mấy chục cây số, lông mày Phí Bạch Thần nhíu chặt. Anh không ngờ, trước sự “quyến rũ của Tô Đồng An, Nguyễn Hoàn lại hoàn toàn không dao động. Cô thật sự yêu Lệ Minh Lam đến vậy, yêu suốt tám năm không được đáp lại mà vẫn không quên? Phí Bạch Thần chưa từng tin vào tình yêu đích thực. Anh nghĩ đến ba mẹ ngoài mặt yêu thương, thực chất mỗi người một nơi, trong lòng dấy lên sự ghen tỵ khó tả với Lệ Minh Lam. Anh nhìn chằm chằm Nguyễn Hoàn trong màn hình, ánh mắt lạnh như băng, trong đầu nổ ra một ý nghĩ: Anh muốn đích thân gặp Nguyễn Hoàn. Thời gian trôi từng phút từng giây. Nguyễn Hoàn biết trong phòng có camera, lúc chờ cháo chín, cô vừa quét dọn nhà cửa, vừa kín đáo quan sát từng góc có thể giấu máy quay. Đúng lúc đó, ngoài cửa vang lên tiếng nhập mật mã. Động tác Nguyễn Hoàn khựng lại, nhìn qua mắt mèo. Chỉ thấy ngoài cửa là vài người. Là Thẩm Chi Chi, Lệ Minh Lam. Và… Giang Tụng với vẻ mặt đầy giận dữ.