Trong lúc nghỉ giữa chừng, Nguyễn Hoàn liếc thấy tin nhắn Lý Tĩnh gửi đến. 【Lý Tĩnh】: Hoàn Hoàn, cậu đắc tội với ai à? 【Nguyễn Hoàn】: Sao vậy? 【Lý Tĩnh】: Cậu chưa biết à? Tớ gửi link cho, xem là rõ. Nguyễn Hoàn bấm vào đường link, hiện ra một video ngắn, giọng thuyết minh là kiểu quen thuộc của các kênh marketing: “Ôi trời đất ơi! Bạch nguyệt quang hồi hương rồi đây!” “Bạn có tin nổi không? Đây là nữ kỹ sư người Hoa được các hãng xe nổi tiếng ở châu Âu tranh nhau mời gọi, nhìn không biết còn tưởng minh tinh vừa debut!” “Cô gái này tên là Thẩm Chi Chi, tốt nghiệp ngành kỹ thuật ở Đức, quyết đoán từ bỏ mức lương cao ở nước ngoài để trở về Tổ quốc, chiến đấu trong ngành công nghiệp xe hơi do nam giới thống trị, phá vỡ định kiến phụ nữ không hợp với ngành lý, không cần nịnh bợ, lấy lòng đàn ông, cô ấy chính là cô ấy, y như bước ra từ tiểu thuyết ngôn tình máu chó!” “…… Nội dung bài đăng không hề nhắc tới Nguyễn Hoàn, chủ yếu giới thiệu về Thẩm Chi Chi. Cả đoạn video nghe rất tích cực, kiểu nội dung mà Nguyễn Hoàn thấy cũng sẽ thả tim. Nhưng nửa sau video, kênh marketing lại chen vào một đoạn quay Nguyễn Hoàn từng phỏng vấn một nhà sáng lập thương hiệu cao cấp. Khi đó, vì vị này từng phẫu thuật đầu gối, nên cô nửa ngồi nửa quỳ, đưa micro cho ông ấy – đó là tác phong nghề nghiệp của một biên tập viên. Nếu người được phỏng vấn không phải là người nổi tiếng trong giới thời trang mà là người già, trẻ em, phụ nữ mang thai hay người bệnh, cô cũng sẽ làm vậy. Thế nhưng khi được đặt ngay sau câu “không cần nịnh bợ, lấy lòng đàn ông, động tác ấy lại trở nên đầy ám chỉ. Quả nhiên, khi Nguyễn Hoàn mở phần bình luận ra xem thì thấy những comment được thả tim nhiều nhất đang biến cô thành “đối trọng với Thẩm Chi Chi: 【Cô này cố tình cúi người, là để khoe vòng một cho đàn ông nhìn chứ gì?】 【Nhìn là biết kiểu bình hoa di động, chắc dùng gương mặt để leo lên vị trí hiện tại thôi!】 【Khó mà bình luận! Có phụ nữ dám thách thức quyền lực, lại có loại tự biến mình thành công cụ...】 【Làm ơn đừng so cô Thẩm với người này nữa, không đáng để đặt cạnh nhau!】 “…… Một số bình luận mang tính dẫn dắt rất mạnh. Dân mạng thì lại dễ tin vào những gì họ thấy, lập tức dán cho Nguyễn Hoàn cái mác “bình hoa biết nói”, dựa vào nhan sắc để tiến thân. Là người trong nghề, Nguyễn Hoàn biết rõ, trên mạng, hầu hết các đề tài hot đều có sự thao túng của các kênh marketing. Nên Lý Tĩnh mới hỏi cô có đắc tội với ai không. Nhưng Nguyễn Hoàn cũng không quá bất ngờ. Vì đây là tình tiết trong nguyên tác: Ảnh đế Phí Bạch Thần để nâng đỡ Thẩm Chi Chi, đã đầu tư vào một chương trình thực tế về môi trường công sở. Một mặt đánh bóng hình ảnh Thẩm Chi Chi là cô gái yêu khoa học, độc lập, tân thời, một mặt mời thêm mấy khách mời nữ khác vào làm nền. Nguyễn Hoàn chính là nền trong số những người làm nền. “…… Những tình tiết lớn như thế này, bình thường không cách nào né tránh. Chỉ cần không ảnh hưởng đến chuyện kiếm tiền của cô, Nguyễn Hoàn chẳng buồn bận tâm. Cô nhắn lại cho Lý Tĩnh, bảo đừng lo lắng. Lúc này, trời đã chạng vạng. Nguyễn Hoàn mở cửa sổ cho thoáng, chỉ thấy đường chân trời nơi màu xanh và cam hoà lẫn vào nhau, phản chiếu ánh đèn muôn nhà – đẹp đến ngạt thở. “Tách—— Phía sau, đèn flash chớp lên. Nguyễn Hoàn quay đầu lại, thấy Giang Tụng đang cầm điện thoại. “Sao anh còn chưa đi? Cô nhíu mày. “Ở lại giám sát chứ sao, sợ em phá hỏng con xe yêu quý của tôi. Vừa nói, Giang Tụng vừa đưa điện thoại cho cô xem, giả vờ tiếc nuối: “Vừa nãy mải chụp cảnh hoàng hôn, không ngờ lại chụp trúng cả em. Bạn bè trên WeChat đều thả tim, còn hỏi quan hệ của bọn mình là gì nữa, em nói tôi nên trả lời sao đây? Nguyễn Hoàn liếc qua ảnh. Vì ngược sáng nên ảnh chỉ có bóng nghiêng của cô. Người không quá thân sẽ không nhận ra là ai. Cô định rời mắt đi thì thấy một bình luận ở dưới khiến cô khựng lại. Lệ Minh Lam: 【Đây là cô “bạn gái nhỏ mà cậu nói đấy à?】 Nguyễn Hoàn: “? Cô giả vờ không thấy, mặt tỉnh bơ: “Anh có thể trả lời là: quan hệ thuê – mướn. Hôm nay tạm vậy đi, mấy người thợ cũng cần nghỉ, mai tiếp tục. “Được. Giang Tụng thu điện thoại lại. “Tối đi ăn chung không? Nguyễn Hoàn đang nghĩ lý do từ chối thì nhận được cuộc gọi từ Tô Đồng An. “Chị ơi, em hình như bị bệnh rồi… khụ khụ… chị có thể mua thuốc cảm giùm em không? Yên tâm, em trả tiền mà, bố mẹ em đang ở nước ngoài, em ở một mình thấy mệt quá… Giọng cậu khàn đặc, cứ như bị cào bằng giấy nhám. Buổi sáng còn khỏe mạnh như rồng, mới đoạt giải vô địch xong, giờ lại yếu như Lâm Đại Ngọc. Càng nghĩ càng thấy sai sai. Nhưng không còn cách nào, ngân hàng báo tài khoản cô vừa nhận được 100 ngàn. Là Tô Đồng An chuyển. Cậu đưa quá nhiều. Giọng Nguyễn Hoàn lập tức dịu xuống, “Được, chị qua ngay. Cúp máy xong, Nguyễn Hoàn vào phòng thay đồ, Giang Tụng nhíu mày: “Là Tô Đồng An gọi? “Ừ. Giang Tụng nghiến răng, nụ cười trên mặt cũng có phần vặn vẹo. Lại là Tô Đồng An. Thằng nhóc này chắc chắn là thấy ảnh trong vòng bạn bè, cố tình phá đám! Anh túm chặt cổ tay Nguyễn Hoàn: “Em là gì của nó? Nó bệnh thì tìm em? Sao nó không vào viện? Em có phải bác sĩ đâu? Em quên em đã kết hôn rồi à? Ban đêm đến nhà đàn ông khác, em thấy hợp lý không? Nguyễn Hoàn: “Anh nói linh tinh gì vậy, nó chỉ là trẻ con… “Pfft—— Giang Tụng bật cười. Anh buông tay ra, cười đến không dừng được: Tô Đồng An à Tô Đồng An, bày mưu tính kế, trong lòng Nguyễn Hoàn vẫn chỉ là đứa nhóc mới lớn có chỉ số giới tính bằng không. Giang Tụng cười hả hê. Còn Nguyễn Hoàn thì thấy anh giống bị thần kinh, lập tức rời khỏi gara. Giang Tụng không cản. Anh mở WeChat của Tô Đồng An, gửi một đoạn ghi âm. 【Giang Tụng】: Em trai à, bớt sức đi, muốn cướp người thì cũng phải xem mình có đủ bản lĩnh không. Trong lòng cô ấy, em khác gì Giang Tứ Hải đâu. 【Tô Đồng An】: Giang Tứ Hải là ai? 【Giang Tụng】: Em họ học mẫu giáo của anh. “…… Bên kia im lặng. Ngay khi khoé môi Giang Tụng cong lên vì chiến thắng, đối phương gửi một bức ảnh selfie trước gương. Chỉ thấy Tô Đồng An mặc áo ba lỗ trắng bó sát, quần thể thao xám, còn trên giường sau lưng là hai hộp… Giang Tụng hết cười nổi. Anh lập tức ngẩng đầu, muốn chạy đi ngăn Nguyễn Hoàn lại, nhưng vừa nhìn thì đã chẳng thấy bóng dáng cô đâu. “Chết tiệt! Giang Tụng mặt đen như đáy nồi, vớ lấy chìa khoá xe, ba bước thành hai lao lên xe, định đến chung cư của Tô Đồng An trước cô. Nhưng mà—— Cái thằng Tô Đồng An kia… nó ở đâu cơ chứ? Cùng lúc đó. Phí Bạch Thần được ba mẹ nhờ tới đưa đồ cho Tô Đồng An. Nhà họ Phí và họ Tô có họ hàng, tính ra thì Tô Đồng An phải gọi anh là “cậu nhỏ. Anh nghe được cả cuộc gọi giữa Tô Đồng An và Nguyễn Hoàn, cũng nghe được đoạn ghi âm giữa cậu với Giang Tụng. Đôi mắt nâu nhạt của Phí Bạch Thần hơi nheo lại. Anh lấy điện thoại phụ ra, nhân lúc mượn cớ để đặt đồ, bật chức năng quay video lên, giấu điện thoại vào một kệ hoa khuất tầm mắt, có thể nhìn rõ cả căn phòng. Ngoài ra, anh còn đổ một ít chất lỏng giống tinh dầu vào máy tạo ẩm trong phòng ngủ của Tô Đồng An. ——Thứ đó là “thần dược” do một người bạn anh mang về từ Ấn Độ. Hôm nay đúng lúc cần dùng đến. Chuẩn bị xong xuôi, Phí Bạch Thần rời khỏi đó. Khoảng nửa tiếng sau, anh gọi cho Thẩm Chi Chi: “Chi Chi, Tiểu An bị ốm, không chịu uống thuốc, trước đây nó nghe lời em nhất, phiền em qua thăm nó một chút. “Được, không thành vấn đề. “Bên em có ai không? Hình như anh nghe thấy giọng Minh Lam? “… Ừ, tình cờ gặp trên đường, anh ấy cũng muốn qua thăm Tiểu An. Khoé môi Phí Bạch Thần cong lên: “Được, anh gửi mật mã căn hộ cho hai người.