Trên đường về, xe dừng lại trước một siêu thị.

Nguyễn Hoàn mua vài món đồ dùng cá nhân. Khi quay lại, một thanh niên chạy xe máy “quỷ hỏa” phóng vút qua, bánh xe xoay tít bắn tung nước mưa bên đường.

“quỷ hỏa”

Nguyễn Hoàn giật mình co vai lại, lập tức quay người đi.

Nhưng, vệt nước tưởng như sẽ tạt vào cô lại không rơi trúng. Ngược lại, cô bị bao bọc bởi một luồng khí lạnh quen thuộc.

Ngẩng đầu lên, cô thấy trên chiếc áo sơ mi trắng phẳng phiu của Lệ Uyên đã loang lổ những vệt bùn.

Một cơn áy náy trào lên trong lòng cô, cùng với sự tức giận dành cho tên thanh niên lái xe không có mắt.

Nguyễn Hoàn liền cầm lấy ổ bánh mì đen kiểu Nga mà cô vừa mua, ném thẳng ra ngoài như đang phóng lao.

Cú ném chuẩn xác đập trúng ngay mũ bảo hiểm của tên thanh niên chạy xe quỷ hỏa.

quỷ hỏa

Cậu ta bị đánh bất ngờ, mất thăng bằng rồi ngã lăn ra vệ đường, vừa chửi vừa quay đầu lại.

“Chết rồi! Chạy mau!

Nguyễn Hoàn lập tức kéo Lệ Uyên chạy trối chết.

Cách đó mười mét.

Tên thanh niên quỷ hỏa tên là Uông Lực Lực tức đến bật chửi, rồi đăng ngay lên nhóm chat 【Hội Anh Em Xe Quỷ】:

quỷ hỏa

【Uông Lực Lực】: Mấy ông ơi! Tôi bị đánh rồi! Vũ khí gây án: Một ổ bánh mì đen!!

【Giang Tụng】: ? Mày lại bày trò gì quái dị nữa thế?

【Uông Lực Lực】: Là thật! Một đôi nam nữ tà ác này! Tôi còn chụp được ảnh đây! Ném xong còn dắt tay nhau chạy mất?! Mấy ông ơi, mối thù bánh mì này không đội trời chung! Mau xem ảnh, nhận ra bọn họ không! [Hình ảnh]

Bên này.

Nguyễn Hoàn đến nhà của Lệ Uyên.

Đây là căn hộ anh mua từ hồi học đại học, nằm trên tầng áp mái, dạng thông tầng, diện tích hơn hai trăm mét vuông.

“Anh thay đồ đi. Nguyễn Hoàn mở lời.

Lệ Uyên bị bắn bùn vì giúp cô, nên dù xét tình hay lý, cô đều thấy mình phải làm gì đó, liền nói tiếp: “Quần áo bẩn anh đưa em, em mang đi giặt.

Lệ Uyên không nhúc nhích, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, không nói gì.

Nguyễn Hoàn giải thích: “Ý em là em đem đi giặt khô.

“Ừ. Lệ Uyên nhướng mày nhìn cô, “Nhưng em chắc là muốn anh thay ngay ở đây?

Nguyễn Hoàn: “…

Cô móc chân xuống đất, xấu hổ nghiêng người sang bên, nhường lối.

Chờ khi Lệ Uyên lên tầng hai, Nguyễn Hoàn mới thở phào nhẹ nhõm.

Trong phòng vẫn còn treo lịch từ tám năm trước, chứng tỏ đã lâu anh không về. Nhưng căn phòng sáng sủa sạch sẽ, rõ ràng có người tới dọn dẹp định kỳ.

Nguyễn Hoàn bước tới mở cửa sổ, để thông gió.

Bên ngoài là những tòa nhà biểu tượng của Giang Thành, khu trung tâm thương mại dày đặc, tạo nên một đường chân trời tuyệt đẹp, thu hút du khách khắp nơi đến check-in.

“Phồn hoa như mộng, tựa như là cụm từ dành riêng cho thành phố này.

Hành lý của Nguyễn Hoàn vẫn còn ở nhà họ Nguyễn, chưa mang theo. Cô xách túi đồ vừa mua từ trung tâm thương mại lên tầng hai.

Muốn chờ Lệ Uyên ra để hỏi xem mình nên ở phòng nào.

Lúc đi ngang phòng bên cầu thang, cô thấy đèn không bật, cửa chỉ khép hờ một đoạn bằng lòng bàn tay.

Tưởng không có ai, theo phản xạ, cô liếc nhìn vào trong.

Và chỉ một cái nhìn thôi, cô liền bắt gặp cảnh Lệ Uyên đang thay đồ.

Bên ngoài cửa sổ phòng anh là một màn hình LED lớn, dù đèn trong phòng không bật, ánh sáng từ bên ngoài vẫn đủ để thấy rõ anh đang cởi nút cuối cùng trên chiếc áo sơ mi, rồi rút khăn giấy lau những vệt nước dính trên da.

Xương quai xanh rõ nét, cơ ngực đầy đặn, cơ bụng rắn chắc.

Nguyễn Hoàn như nghẹn thở, vội vàng quay đầu đi.

Nhưng đúng vào khoảnh khắc ấy — trước khi kịp rời mắt, qua khe cửa hẹp, ánh mắt cô lại đối diện ánh nhìn của Lệ Uyên.

Nguyễn Hoàn: “…

Cô chỉ cảm thấy mình giống một kẻ biến thái đang nhìn trộm…

Thật quá xấu hổ.

Cô lập tức quay ngoắt đi, giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì, lặng lẽ xuống lầu.

Rất nhanh sau đó, Lệ Uyên đã thay đồ xong.

Anh bước ra: “Xin lỗi, khóa cửa bị hỏng, bị gió thổi mở.

Nguyễn Hoàn lắc đầu, nói nhỏ: “Không nhìn lén là đạo lý cơ bản… Là em nên xin lỗi mới đúng.

Cô ngại ngùng không dám nhìn thẳng mặt Lệ Uyên, ánh mắt lảng đi xuống.

Quần áo trong tủ của Lệ Uyên là từ hồi đại học, tám năm đã trôi qua, mặc vest được may đo kỹ càng thì không thấy rõ, nhưng đổi lại quần áo thời sinh viên thì dù là áo hay quần cũng đều quá chật.

Đặc biệt là sau khi cô vừa nhìn thấy cơ ngực rõ ràng quá mức…

Cô lại càng lễ phép cụp mắt xuống.

Chỉ là — sau một lúc, cô chợt nhận ra — không đúng.

“…

Quá ngượng ngùng.

Nguyễn Hoàn không phải chưa từng ở riêng với đàn ông.

Dù là với Lệ Minh Lam, Giang Tụng hay Tô Đồng An, cô đều bình thản.

Nhưng với Lệ Uyên, cô cứ cảm thấy không được tự nhiên.

Cô không biết nên nhìn vào đâu, chỉ còn cách chăm chăm nhìn vào bức tranh treo tường — nhưng trong lớp kính phản chiếu, lại hiện rõ khuôn mặt cô đỏ ửng, cứ như vừa làm chuyện mờ ám.

Đúng lúc này —

Lệ Uyên cúi người, ngón tay thon dài chạm nhẹ vào trán cô, gương mặt tuấn tú quá mức đột nhiên phóng đại trước mắt Nguyễn Hoàn.

Cô chỉ thấy đôi môi mỏng đỏ sẫm mấp máy: “Điều hòa trên xe lạnh quá à, cảm cúm rồi sao?

“Có lẽ vậy…

Đầu cô hơi choáng, có lẽ thực sự đã cảm.

Lệ Uyên pha cho cô một ly nước đường đỏ, dưới ánh đèn ấm áp nơi đảo bếp, tay áo anh được xắn cao, lộ ra cánh tay rắn chắc, cơ bắp hiện rõ, các ngón tay dài như ngọc nhẹ nhàng khuấy ly nước bằng chiếc thìa bạc, tiếng nước vang lên róc rách.

Khi Nguyễn Hoàn cầm lấy ly nước, mặt cô vẫn chưa hết đỏ.

Hơi nước bốc lên phủ trên mặt cô một làn sương mờ, cổ trắng nõn cũng ửng hồng lấp lánh như ánh sáng nhè nhẹ lan tỏa.

Bên cạnh, Lệ Uyên cầm áo khoác lên: “Trời cũng tối rồi, em nghỉ sớm đi. Phòng ngủ đó mai dì giúp việc sẽ tới sửa.

Nguyễn Hoàn nhẹ nhõm.

Chỉ là vì lịch sự, cô khách sáo nói một câu: “Trễ rồi, anh cũng có thể ở lại đây.

Bước chân Lệ Uyên khựng lại.

Còn Nguyễn Hoàn thì như bị sét đánh — nhận ra câu đó thật sự không hợp hoàn cảnh, đang định chữa lại thì…

Nghe thấy giọng cười trầm thấp của Lệ Uyên vang lên:

“Mai em còn phải dậy sớm, đừng mệt quá. Anh đi trước đây.