“Trùng hợp thật.

Giang Tụng cong môi cười, ánh mắt lướt qua Lệ Minh Lam và Thẩm Chi Chi, nụ cười càng sâu.

Hôm nay anh mặc một chiếc sơ mi sọc dọc xanh-đen phong cách Hong Kong, còn Nguyễn Hoàn lại diện váy dài nhuộm màu xanh chàm.Đều là tông xanh.Khi đứng trong đám người thì không thấy gì đặc biệt, nhưng giờ khi hai người đứng cạnh nhau—quá xứng đôi.

Lúc này, ánh mắt dài như hồ ly của Giang Tụng mang theo ý cười, tay vẫn đặt lên khung cửa phòng.Từ góc nhìn chính diện, trông như anh đang ôm Nguyễn Hoàn trong lòng.

Lệ Minh Lam cau mày: “Hai người các người… sao lại đi cùng nhau?

Giang Tụng nhướng mày: “Hôm nay Hoàn Hoàn mời khách, tôi đến ké bữa.

“Hoàn Hoàn”—xưng hô thân mật.

Lệ Minh Lam nghe mà gai tai: “Hai người quen nhau?

Giang Tụng cười càng rạng rỡ, nhìn Nguyễn Hoàn: “Em chưa nói với anh ấy à, về chuyện của chúng ta?

Sắc mặt Lệ Minh Lam càng khó coi.

Nguyễn Hoàn vẫn không nói gì, ánh mắt cô đờ đẫn nhìn chằm chằm vào tay Thẩm Chi Chi đang khoác lấy tay Lệ Minh Lam, biểu cảm cứng đờ, theo phản xạ muốn đóng cửa lại.

Lúc này, đồng nghiệp phía sau còn chưa hiểu chuyện gì, tò mò hỏi: “Tổ trưởng Nguyễn, sao không cho anh rể vào?

“Tổng giám đốc Lệ còn hủy cả cuộc họp để đến gặp chị, chiều quá còn gì! Lâm Ngữ Oanh thấy Nguyễn Hoàn muốn đóng cửa, vội đứng dậy kéo ngược lại, mở toang cánh cửa.

Lập tức, ai nấy đều nhìn thấy người phụ nữ trẻ đang khoác tay Lệ Minh Lam.

WTF?!

Chuyện gì đây?!Bắt gian tại trận à?!

Không khí lập tức ngưng trệ.

Nguyễn Hoàn bấu chặt khung cửa, vai run nhẹ, “Không phải… mọi người nhận nhầm rồi, anh ấy không phải…

Mọi người ngầm hiểu, vội nói: “Thì ra nhận nhầm thật, tôi cũng thấy có chút không giống mà.

Dù sao cũng là đồng nghiệp lâu năm, ai cũng muốn giữ thể diện cho Nguyễn Hoàn, nhất trí cho rằng mình nhận nhầm.

Chỉ có Lâm Ngữ Oanh lắc đầu cười nhẹ:

“Chị Hoàn, chị nói gì thế, anh ấy chính là Lệ Minh Lam mà!

“Hồi cấp ba, anh ấy nổi tiếng như vậy, em sao nhận nhầm được.

“Không ngờ anh lại dẫn cả chị Thẩm theo nữa, nhớ hồi đó họ là cặp đôi vàng của cả trường đấy…

“À, em lỡ lời rồi thì phải.

Lâm Ngữ Oanh che miệng, chớp mắt: “Nhưng mà, chuyện đó là hồi cấp ba mà thôi, chị Hoàn, chị đừng để tâm nhé~

“……

Nhờ cô ta “miêu tả” mà Lệ Minh Lam và Thẩm Chi Chi càng thêm không rõ ràng.

Nguyễn Hoàn cố gắng đè xuống ý cười nơi khóe môi, giả vờ làm ra vẻ đau lòng.

“Ngữ Oanh… đừng nói nữa… Anh ấy thật sự không phải Lệ Minh Lam, không phải chồng tôi…

Lệ Minh Lam ban đầu thấy trong phòng có nhiều người thì bớt giận một chút, nhưng vừa nghe Nguyễn Hoàn phủ nhận quan hệ giữa hai người, lửa giận lập tức bốc lên.

“Tôi không phải chồng cô, vậy ai là chồng cô?Anh ta túm lấy tay Nguyễn Hoàn, định kéo cô ra ngoài.

“Minh Lam… buông ra, đau…

Vừa hay tay anh chạm đúng chỗ cô bị bỏng.

Lệ Minh Lam cười lạnh: “Nguyễn Hoàn, đừng giả vờ nữa, chiêu này vô dụng với tôi.

Giang Tụng không nhịn nổi nữa, chắn trước mặt Nguyễn Hoàn, lạnh giọng cảnh cáo:“Lệ Minh Lam, đủ rồi đấy.

Lệ Minh Lam lại bật cười, ánh mắt lướt qua Giang Tụng, dừng lại nơi Nguyễn Hoàn, giọng châm chọc:

“cô giỏi thật, sợ ông nội biết chuyện kia, liền sớm tìm đường lui, dụ dỗ Giang Tụng, muốn nhờ nhà họ Giang ra mặt che chắn cho cô sao? cô ngủ với anh ta rồi à?

Không khí đông cứng.

Trong phòng, Lý Tĩnh lẩm bẩm:“Gã này có bệnh à, rõ ràng là anh ta ngoại tình với tiểu tam, còn vu oan cho vợ?

Có người không nhịn được nữa, rút điện thoại ra:“Tôi quay lại hết bọn cẩu nam nữ này, đăng lên mạng cho thiên hạ phán xét!

“Ầm——

Cùng tiếng va chạm nặng nề, Giang Tụng đấm thẳng vào mặt Lệ Minh Lam, ánh mắt bừng lửa giận.

“Lệ Minh Lam, nếu anh không biết trân trọng cô ấy, vậy để người khác thay anh lo.

Căng thẳng tràn ngập, sắp bùng nổ.

“Giang Tụng, mẹ nó, cậu điên rồi à!

Lệ Minh Lam siết răng, phun một búng máu, đá thẳng vào ngực Giang Tụng.

Hai người giằng co, đánh nhau loạn cả lên.

Ai cũng nghĩ Giang Tụng vì tức thay Nguyễn Hoàn, trách Lệ Minh Lam không làm tròn trách nhiệm người chồng.

Nhưng Nguyễn Hoàn vẫn điềm tĩnh đứng một bên, ánh mắt lại đặt trên người Thẩm Chi Chi – người vẫn chưa nói một câu nào từ đầu đến cuối.

Cô biết rõ, nguyên nhân khiến Giang Tụng nổi nóng, không liên quan gì đến mình, mà là vì Thẩm Chi Chi bị mắng là “tiểu tam.

Giang Tụng vốn đã định rút lui, nhường chỗ cho Thẩm Chi Chi và Lệ Minh Lam.

Nhưng anh lại giận Lệ Minh Lam – chưa xử lý xong chuyện cũ, đã dây dưa với người mới, khiến Thẩm Chi Chi bị chửi oan.

Nhìn hai người đánh nhau dữ dội, Nguyễn Hoàn hời hợt nói một câu:

“Đừng đánh nữa.

Dĩ nhiên, chẳng ai nghe.

Hai người càng đánh càng hăng, suýt nữa lật tung cả nhà hàng.

Cuối cùng, thân hình mảnh mai trong chiếc đầm vàng nhạt của Thẩm Chi Chi chen vào giữa hai người.

“Đủ rồi! Đừng đánh nữa! Mọi người là anh em mà, có gì không thể nói cho tử tế chứ?!