“Tôi nghe nói Nguyễn Hoàn tỉnh rồi.”Giang Tụng tiến lại gần, ánh đèn bệnh viện trắng lạnh từ trần nhà rọi xuống khiến hai má anh hóp lại, cả người tiều tụy đi nhiều. “Tôi muốn vào thăm cô ấy.” “Là tỉnh rồi đấy, nhưng tôi khuyên anh nên quay về thì hơn.”Lê Lệ chặn trước cửa, cản anh. Tất nhiên Giang Tụng không chịu đi. Giờ đang là ba giờ sáng, anh đã thức trắng suốt đêm, cứ ngồi ngoài cửa phòng bệnh, chỉ đợi Nguyễn Hoàn tỉnh lại. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương